Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 36


Chương 36 – Mùa đông ở cao nguyên vẫn xinh đẹp như vậy

Tới sớm tới muộn không bằng tới đúng lúc, khi Lâm Phong đến vừa kịp giờ cơm tối, nhóm thủ trưởng ngồi xếp vòng tròn quanh phòng khách hình chữ nhật, thức ăn đặt trên chiếc bàn gỗ dài, các trưởng bối ngồi ở ghế trên, ở giữa còn có hai ba người phụ trách rót rượu thêm đồ ăn. Lâm Phong nhìn thoáng qua, tất cả đều là thịt, thịt nướng thịt bò thịt dê thịt heo trộn lẫn một chỗ, mùi vị lạ lẫm cộng với không khí oi ức khiến cho cơn thèm ăn của hắn không dậy nổi, ẩn ẩn chút buồn nôn.

Lâm Phong không cho rằng mình là kiểu người kén ăn, nếu cần ngay cả rễ cây sa thử hắn cũng có thể ăn. Nhưng lúc này lại bị một đống mùi vị hỗn tạp hun đến mức có ý định muốn xoay người bỏ chạy.

Bốn tiểu tử mất tự nhiên lí nhí chào xong, tiếp nhận rượu và lúa mì thanh khoa[1] của trưởng bối đưa qua liền an phận ngồi xuống một bên.

[1] Lúa mì thanh khoa: Một loại lúa mì đặc sản chỉ có ở Tây Tạng.

Nhóm thủ trưởng thân thiết nở một nụ cười, quan tâm hỏi han vài câu nhưng nhìn bọn nhỏ thực sự không mở miệng được, đành buông tha để bọn họ tự chuyện trò với nhau.

Đồ ăn của người Tạng, đặc biệt là vào mùa đông tuyệt đối là những thức ăn có hàm lượng nhiệt cao. Một miếng thịt lớn, một chén rượu, trưởng bối sẽ không keo kiệt, ăn càng nhiều, bọn họ càng cao hứng.

Cát Châu Dát Mã xem như tìm được không khí, ăn vui vẻ nhất, trực tiếp dùng tay cầm, vừa ăn vừa hướng gia chủ dựng thẳng ngón cái, khen không dứt miệng. Bề ngoài đẹp trai, quân nhân tương lai, quan trọng nhất là hiểu biết lễ nghĩa, khiến nhóm trưởng bối vui không khép miệng được. Trong đó có một thiếu nữ Tây Tạng thi thoảng lại che miệng tủm tỉm, liên tục gắp thêm đồ ăn cho bên này, đôi mắt dán trên mặt Cát Châu Dát Mã, không chút che dấu mến mộ của mình.

Tam Hải chọt Cát Châu Dát Mã một cái, trao cho y một ánh mắt.

Đuôi lòng mày Cát Châu Dát Mã khẽ nhếch, đắc ý nở nụ cười.

Lâm Phong bị mùi vị hỗn tạp hun đến mức không muốn ăn, gắp một miếng thịt dê nướng cho có lệ. Miệng đang có chút khô, một cô gái người Tạng bưng lên nồi súp to bằng chậu rửa mặt, trên mặt rắc hành thái, hương vị thơm ngào ngạt cuối cùng cũng gợi lên hứng thú thèm ăn của Lâm Phong. Hắn cầm lấy thìa muốn nếm thử, cổ tay đột nhiên bị Cát Châu Dát Mã nắm lấy.

Lâm Phong nhìn móng vuốt dính đầy dầu mỡ của Cát Châu Dát Mã chụp lên tay mình, khuôn mặt vô cảm liếc y một cái.

Trong đôi mắt hắc bạch phân minh của Cát Châu Dát Mã nhiễm chút tươi cười không hảo ý,“ Múc ở trên mặt thôi, không được khuấy. “

Tam Hải hỏi tại sao.

Lâm Phong nhíu mi, đưa tay, “ Không cần giải thích, tôi hiểu. “  Người Tạng ăn thịt đa số là bên ngoài thì nướng ăn, nội tạng dùng làm canh, vì để giữ nguyên hương vị, xử lý cũng không sạch sẽ. Lâm Phong tin tưởng, nếu mình dùng muỗng múc xuống một chút, sợ là cả ngày hôm qua ăn gì đều nôn ra mất.

Cho nên thẳng đến khi chấm dứt, Lâm Phong cũng không chạm vào nồi súp kia.

Bữa tiệc kết thúc, mọi người trò chuyện to nhỏ với nhau một lúc, xong thì xin phép trưởng bối do lái xe đường dài tới đây, có hơi mệt muốn nghỉ ngơi.

Lưu lại tiếp đón khách khứa đều là những trưởng bối nghe hiểu tiếng phổ thông, vội vàng đứng dậy dẫn khách lên phòng. Phòng không quá lớn, nhưng chăn đệm đều đã chuẩn bị đầy đủ, trong phòng còn có lò sưởi, ấm áp như mùa xuân.

Khách khí tiễn bước trưởng bối, vài người nói chuyện thêm lúc nữa, cũng không có gì chơi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Lâm Phong tỉnh dậy rất nhiều lần, tựa hồ luôn ngửi được mùi vị thức ăn còn lưu lại từ phòng khách, cuối cùng đến WC đem toàn bộ ói ra ngoài, mới an lòng nhắm mắt.

Độ cao của Lạp Tát so với mặt biển là 3700m. Nhiều người không quen với môi trường này sẽ xuất hiện phản ứng tim đập quá nhanh dẫn đến tác dụng phụ là khó thở, hay còn gọi là phản ứng cao nguyên. Hơn nữa vào đông gió hanh khô, nhiệt độ dưới 0 độ C một cơn gió lớn thổi qua hất tung vạt áo cũng điên cuồng đến mức muốn thổi bay người ta lên trời. Ngược lại không khí ở đây sạch sẽ tươi mát, là nơi ít ô nhiễm nhất cả nước, cũng là thành phố có điều kiện xung quanh tốt nhất, tên gọi cao nguyên Thanh Tạng[2] tuyệt đối là danh chí thực quy[3].

[2] Cao Nguyên Thanh Tạng hay hay cao nguyên Tây Tạng (25~40 độ vĩ bắc, 74-104 độ kinh đông) là một vùng đất rộng lớn và cao nhất Trung Á cũng như thế giới, với độ cao trung bình trên 4.500 mét so với mực nước biển, bao phủ phần lớn khu tự trị Tây Tạng và tỉnh Thanh Hải của Trung Quốc cũng như Ladakh tại Kashmir của Ấn Độ.

[3] Danh chí thực quy –名至实归: Khi một người làm ra được một thành tựu đích thực, tiếng tăm sẽ tự đến

Chỉ đáng tiếc, hiện tại đang là mùa đông.

Hôn lễ vẫn còn trong giai đoạn chuẩn bị, theo đề nghị của đội trưởng để Phố Bố đại thúc dẫn bọn họ đi tham quan một chút. Phổ Bố đại thúc chạy sang thôn bên cạnh dắt năm con ngựa lại, nói là dẫn bọn hắn đi ngắm đại thảo nguyên mùa đông ở cao nguyên Tây Tạng. Vừa thấy có ngựa cưỡi, vài tiểu tử liền lập tức reo hò, tuy rằng cưỡi ngựa là kỹ thuật sống cũng không làm khó được những thanh niên không sợ ngã có gan thử. Nhờ Phổ Bố đại thúc và Cát Châu Dát Mã chỉ dẫn, 10 phút sau, mọi người khí thế hừng hực hăng hái cưỡi ngựa, xuất phát đến đại thảo nguyên.

Dọc đường, bởi vì không phải khu du lịch cho nên môi trường xung quanh hoàn toàn bị phá hủy, những ngọn cỏ khô héo ương ngạnh sinh trưởng, lan rộng đến phía cuối chân trời. Ngẫu nhiên còn có thể bắt gặp một vài công trình kiến trúc làm bằng đá đặc sắc của Tây Tạng, ngôi nhà hai tầng nho nhỏ, chỗ này tuy nhìn không tới thánh địa Phật giáo cung điện Bố Lạp Đát, chùa chiền lại không ít, tường trắng ngói hồng, những bức tượng sơn vàng đứng sừng sững giữa núi, để lộ ra hương vị thần thánh uy nghiêm.

Lâm Phong lúc đầu còn hùa theo bọn họ nói chuyện cười đùa, nhưng đầu càng lúc càng đau, dần dần cũng không thèm mở miệng. Tay siết chặt dây cương, hắn cảm thấy không khí hít vào phổi đều là carbon diocid, dưỡng khí thiếu đến đáng thương, sắc mặt trắng bệch, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi li ti, tầm mắt hoảng hốt, cảnh sắc trước mắt dần mờ đi.

Tam Hải và Trần Anh ngồi trên lưng ngựa, một trái một phải cùng Phổ Bố đại thúc hỏi đông hỏi tây. Cát Châu Dát Mã là người Tạng, hàng năm đến lễ Phật Đản mùng tám tháng tư âm lịch đều tụ tập cùng nhau cưỡi ngựa lên núi, thắp hương cầu nguyện, đốt tiền giấy; sau đó tế sơn thần, khẩn cầu thần linh phù hộ. Mười lăm tháng sáu âm lịch hoặc tháng giêng âm lịch cũng sẽ đến Lạp Tát hành hương, cho nên hoàn cảnh nơi này tuy không phải nơi nào cũng biết nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Vì thế, Cát Châu Dát Mã là người đầu tiên phát hiện Lâm Phong có vấn đề.

Y kéo dây cương thúc ngựa lại gần, lo lắng hỏi, “ Không thoải mái hả? Nếu không tôi đưa cậu về nha?”

Lâm Phong cũng không cậy mạnh, gật đầu. Hắn biết phản ứng cao nguyên tuyệt đối không thể coi thường, nhẹ thì bị choáng đến hôn mê, thậm chí nghiêm trọng hơn còn dẫn đến tử vong.

Sau khi Tam Hải và Trần Anh biết, không nói hai lời đòi bồi Lâm Phong trở về. Lâm Phong khoát tay, cười bảo, “ Không cần đâu, khó lắm mới có dịp đến đây một chuyến. Hai cậu với Phổ Bố đại thúc đi chơi đi, chụp nhiều nhiều ảnh đẹp chút, trở về tôi cũng chọn một hai tấm làm background desktop, trên xe có bình oxy, tôi mang theo là được. “

Hai thanh niên nghe xong, hơi do dự, nói hết lời trong lòng mới thả lỏng hơn chút, thẳng đến khi Cát Châu Dát Mã vỗ ngực cam đoan sẽ đưa người an toàn về, mới an tâm gật đầu.

Bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa, trên đường trở về Lâm Phong thiếu dưỡng khí càng lúc càng nghiêm trọng, lúc sau cơ hồ là hoàn toàn dựa vào ý chí chống đỡ mới miễn cưỡng không ngã từ trên lưng ngựa xuống, khuôn mặt từ trắng bệch biến thành màu đỏ, xuất hiện tình huống vỡ mạch máu.

Cát Châu Dát Mã vẫn chú ý tình huống của Lâm Phong, thấy hắn chống cự vất vả, thắt chặt dây cương từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chạy nhanh đến ghìm ngựa Lâm Phong đang cưỡi, nói, “ Cưỡi chung một con ngựa đi. “

“Ách ?” Lâm Phong mê mang nhìn Cát Châu Dát Mã mãi cũng không mở miệng được.

Cát Châu Dát Mã vỗ vỗ nhẹ cổ ngựa, đi qua chụp lấy bàn tay lạnh như băng của Lâm Phong, “ Qua ngựa của tôi đi, đây là con ngựa mẹ còn trẻ, chở hai người không được. “

 “ A….” Lâm Phong ngoan ngoãn gật đầu, muốn xuống ngựa, nhưng do ngồi quá lâu hai chân đã chết lặng, thân thể hơi nghiêng, trọng tâm không ổn định, khi sắp ngã xuống một bóng người nhanh như chớp vội vàng ôm lấy hắn.

Nhìn người trong ngực ba hồn bảy vía lên mây, Cát Châu Dát Mã ngầm vui vẻ, Lâm Phong ơi Lâm Phong, cậu cũng có ngày hôm nay.

Trên thảo nguyên mênh mông, hai chú ngựa màu nâu cất bước chậm rãi, trên lưng một con ngựa hai người một trước một sau, Cát Châu Dát Mã ở phía sau thúc ngựa, Lâm Phong ngồi ở phía trước.

Ban đầu Lâm Phong còn dùng chút lý trí đáng thương bày tỏ kháng nghị, đáng tiếc bị Cát Châu Dát Mã cường ngạnh bác bỏ, tỏ vẻ không nên vì loại chuyện không có ý nghĩa này mà để xảy ra thương vong đáng tiếc.

Đầu Lâm Phong hỗn loạn, nói không lại người này, cộng thêm thái độ cương quyết của Cát Châu Dát Mã, hắn chỉ có thể giống như con gái chấp nhận ngồi phía trước.

Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cát Châu Dát Mã rất tốt, một đường thẳng tắp, vững vàng hướng tới mục đích. Đi được một lúc, Cát Châu Dát Mã nhìn bóng lưng kéo căng của đối phương, cười nói, “ Bỏ cái tâm tính nhàm chán này của cậu đi, không phải tôi chỉ chăm sóc cậu một chút thôi sao, có chi mà ngượng ngùng? So đo như vậy, càng giống con gái hơn. “

Ba hồn của Lâm Phong bị một trận xóc nảy làm thiếu mất một hồn, nghe vậy cũng chỉ trì độn gật đầu, nhích người lại gần mượn lòng ngực vững chãi của đối phương duy trì thân thể sắp xụi lơ của mình.

“ Khó chịu lắm à? “ Cát Châu Dát Mã siết chặt cánh tay, lo lắng hỏi, “ Cố gắng kiên trì chốc nữa, sắp đến rồi, nếu vẫn cảm thấy khó chịu thì chúng ta đi chậm chút nữa. “

Lâm Phong gật đầu, cắn môi dưới, thật lâu mới trả lời,“ Có phải tôi không thể ngất không? “

 “Ngất một lúc cũng tốt. “

Lần này Lâm Phong trầm mặc càng lâu,“ Nói chuyện đi, tôi không muốn ngất. “

“ Cậu kiên trì làm cái gì? “ Cát Châu Dát Mã nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn, lại không nhìn thấy cố chấp trong đôi mắt phượng hẹp dài, chỉ có làn da trắng nõn chênh lệch quá mức so với chính mình lộ ra chút ửng hồng, khiến y bất ngờ ngoài dự kiến.

 “Không kiên trì sẽ không đi được xa, nhắm mắt lại, sẽ lỡ phong cảnh trên đường, đây là quá trình. “

 “Cái gì quá trình ?” Cát Châu Dát Mã hỏi theo.

“ Quá trình của đời này, từng chút từng chút, mỗi giây mỗi phút tôi đều không thể bỏ qua. Đời trước….tôi rất hối hận. “

 “ Đời trước? Cậu mà cũng tin luân hồi của Phật gia sao? “ Cát Châu Dát Mã cười nói, lại nhạy cảm phát hiện người trong lòng đột nhiên không hiểu lý lẽ, hơi nhích người ra một chút.

 “Không phải,” Lâm Phong nhanh chóng phủ quyết, “ Chỉ là cảm thấy sống trên đời thi thoảng cũng có vài quyết định khiến cho người ta hối hận xảy ra. Tôi chỉ hi vọng bản thân mình sẽ không hối hận mà thôi. “ Lời lẽ nói ra cực kì lưu loát, sau đó Lâm Phong liền vận dụng toàn bộ giác quan cảm nhận phản ứng đến từ người phía sau, đầu óc nhanh chóng chuyển chủ đề, “ Đúng rồi, nhìn đội trưởng kết hôn cậu có ý tưởng gì không?”

 “ Còn có thể có ý tưởng gì? “ Cát Châu Dát Mã nở nụ cười,“ Chuyện kết hôn sẽ không đến lượt tôi suy nghĩ đâu, mẹ sẽ giúp tôi xử lý tốt. “

Lâm Phong à một tiếng, không hiểu lắm.

 “ Cậu không biết đâu? Từ năm 16 tuổi mẹ tôi đã giúp tôi tìm vợ rồi, tính đến giờ cũng gặp mặt không dưới 20 người. Nếu không phải tôi đậu đại học, chỉ sợ hiện tại đã làm cha. “

Lâm Phong ngạc nhiên quay đầu, nhìn đối phương nét mặt vẫn còn thoảng chút ngây ngô, thật không thể tưởng tượng được tiểu tử này mang theo một đứa nhỏ sẽ là bộ dáng gì?

Cánh tay Cát Châu Dát Mã dùng sức, ôm chặt Lâm Phong, trong không khí rét lạnh, sương trắng từ đôi môi tỏa ra, khuếch tán khắp nơi, cười tít cả mắt, “ Sao? Không tin hả? Lần này nghỉ đông về nhà, mẹ tôi lại giúp tôi giới thiệu hai em gái mày rậm mắt to, vừa nghe tôi là sinh viên đại học, thì tranh nhau đến nhà tôi muốn cưới tôi về. “

“ Cưới! ?”

“ Ở chỗ chúng tôi là bình thường, ở bên ngoài phụ nữ gả đến nhà nam giới mới là chính thống, nhưng người Tạng bọn tôi đàn ông gả đến nhà phụ nữ cũng là chính thống, trong thôn có rất nhiều thanh niên xuất giá. “

 “ Ặc?” Lâm Phong vừa nghe, tinh thần cũng tỉnh táo vài phần, trêu ghẹo nói, “ Thế thì bên đón dâu sẽ phụ trách phòng ốc với đãi tiệc rượu nhở? Nếu cậu gả ra ngoài, có của hồi môm mang theo, còn được một cô vợ, quá hời. “

 “ Tôi không tính cưới vợ ở trong thôn, nếu có thể, tôi muốn tìm một cô gái bên ngoài mới kết hôn. Mặt mày thanh tú, có văn hóa có học thức, thông minh lanh lợi chu đáo. “Cát Châu Dát Mã nói xong, trong mắt mang theo chút chờ mong, bày ra bộ dáng hoài niệm mùa xuân tới.

 “Không thành vấn đề, với bộ dáng này bằng cấp này, có thể tìm được. “ Lâm Phong vỗ vỗ cánh tay, cả người yếu ớt dựa vào ngực y, “ Nếu thật sự tìm không ra, tôi giới thiệu cho cậu. “ Dừng chốc lát, chợt nhớ tới thanh niên 25 tuổi kia, lại mở miệng, “ Có nghĩ tới bao giờ kết hôn chưa? “

 “ Thì cũng phải chờ tốt nghiệp đại học xong. “

 “ Tốt nghiệp đại học xong sẽ được phân đến bộ đội, cũng không biết phân tới chỗ nào, càng không thể chọn nơi đóng quân, cậu tính để cho con gái người ta chờ sao? Kỳ thật như đội trưởng rất tốt, ở lại bộ đội huấn luyện vài năm, ổn định, thì mới tính tới chuyện hôn nhân. “

 “ Tôi nghĩ sao không quan trọng, quan trọng là phải xem quyết định trong nhà. Không nói chuyện này nữa, tôi đi nhanh chút, cậu chịu được chứ? “ Cát Châu Dát Mã hỏi.

Lâm Phong gật đầu,“ Không có việc gì, trở về sớm một chút tôi cũng sớm được nghỉ ngơi.

Phong cảnh xinh đẹp phía sau dần mất hút, Lâm Phong nhìn chóp mũi Cát Châu Dát Mã thở ra hơi nóng sượt quá gò má mình, cùng hơi nóng mình thở ra dung nhập một chỗ, sau đó lan ra cuối cùng tiêu tán ở trong không khí. Từ ngực đối phương truyền đến từng trận lo lắng, Lâm Phong nhịn không được nhắm mắt, gắt gao dán chặt, ở trên cao nguyên lạnh giá hấp thu chút ấm áp đến từ đối phương.

Cát Châu Dát Mã cảm nhận được Lâm Phong tựa vào, siết chặt cánh tay.

Nghe nói, phản ứng cao nguyên ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ảo giác, cảm thấy ấm áp, thường không có mục tiêu mặc người khác tha đi.

Xinh đẹp, thần bí, nhưng cũng tàn khốc, cao nguyên Thanh Tạng, nóc nhà của thế giới, khuất phục tất cả mọi người.

Cũng bao gồm Lâm Phong, nam nhân vĩnh viễn đứng ở phía trước khiến cho y không cách nào vượt qua.

Hóa ra, không phải ai cũng là vạn năng, họ cũng sẽ có nhược điểm, mà khi có nhược điểm liền chân chính giống một con người.

Nghe nói, phản ứng cao nguyên ngẫu nhiên sẽ xuất hiện ảo giác, cảm thấy ấm áp, thường không có mục tiêu mặc người khác tha đi.

Như vậy, cảm giác ấm áp gần bên người này, có phải lại khiến người ta nhịn không được mà càng khát cầu hơn không?

Lâm Phong nghiêng đầu, đem hai má dán vào hai má kia, cảm xúc lạnh băng, rất nhanh lại bị độ ấm của hai bên hâm nóng, ấm áp đến tận trong tâm.

Môi khẽ gợi lên nụ cười.

Đều nói người là động vật quần cư, trải qua biết bao đổi thay, không ngừng tiến hóa, dắt tay nhau xây dựng, hình thành xã hội, như vậy nếu bởi vì muốn ấm áp mà xích lại gần nhau có phải là chứng minh hay không?

Xa xa vang lên tiếng chuông chùa, xa xưa mà tràn ngập tình cảm.

Nóc nhà thế giới, cao nguyên Thanh Tạng.

Mùa đông vẫn xinh đẹp như vậy.

Thiếu niên ngốc nghếch mà táo bạo ngày nào ở nơi này đã học được cách chăm sóc.

Thanh niên cứng nhắc kiêu ngạo ở nơi này cũng dần học được cách buông lỏng.

Người cả đời, luôn cần một cái cớ để chuyển ngoặc, cuối cùng trưởng thành đúng lúc.

Gặp nhau, bắt được nhau, chính là may mắn.

 

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 36”

Bình luận về bài viết này