Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 48


Chương 48 – Mỗi người tự quyết định

Khát khao thần bí, xa xôi, giấc mộng mờ ảo, mông lung.

Khát khao là một loại hướng tới, tuy rằng đích đến khá xa, rất khó đạt được, nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại, khi cơ hội và chữ duyên đúng lúc va vào nhau, chung quy vẫn có hi vọng.

Mà giấc mộng cũng là một loại ảo tưởng, hay nói đúng hơn nó là lý tưởng hóa của hai chữ ‘ chờ đợi ‘, nhưng nó xa rời thực tế, là thành phần muốn cầu mà không thể cầu, khó mở ra được lối thoát.

Lâm Phong khát khao ngày đó sẽ đến, trở thành một người như Lôi Cương.

Còn trong lòng Cát Châu Dát Mã mang một giấc mộng, ước mong một ngày sẽ có được người như Lâm Phong.

Đêm hôm đó Cát Châu Dát Mã mơ một giấc mơ, y mơ mình cưỡi trên lưng một con ngựa, trong lòng ôm một người. Trong giấc mơ bầu trời xanh thẳm, thảo nguyên mênh mông nhìn không thấy đâu là đích đến, trời cao mặt đất hợp thành một đường thẳng, ánh nắng mặt trời vàng nhạt mềm mại rũ xuống, chiếu khắp đại địa.

Người trong lòng quay đầu nhìn y, người đó mặt mày ôn nhuận, một cơn gió khẽ thổi qua, bám lấy tâm hồn gợn sóng của y, kéo dài vô tận.

Nương theo đôi mắt sáng như men sứ của người nọ y thấy được bản thân mình trong đó, nét mặt lo lắng hoảng sợ.

Mà khuôn mặt trước mắt, nét cười trên miệng dần thu lại, ánh mắt xa cách chán ghét, âm thanh khinh khỉnh lạnh lẽo phun ra từ miệng, hèn gì gần đây cậu cứ lẽo đẽo theo tôi? Hóa ra cậu thích đàn ông.

Thích đàn ông… Thích… Đàn ông…

Nửa đêm mộng tỉnh, Cát Châu Dát Mã vùng bật dậy, đè nén trái tim đập như sấm, mồ hôi ướt đẫm cả áo.

Luyện tập sáng hôm sau, lần đầu tiên trong lúc huấn luyện Cát Châu Dát Mã bị té xỉu, lúc đưa đến phòng y tế kiểm tra mới phát hiện, y thế mà sốt cao hơn 40°.

Huấn luyện kết thúc, Lâm Phong vội vã tạt qua phòng y tế, bác sĩ đang đè cánh tay của một sinh viên xuống mặt bàn, nghe tiếng động ngẩng đầu nhìn hắn, “ Ừ, truyền nước biển xong thì đi rồi, kim truyền dịch cũng tự rút, cậu đến đúng lúc lắm, cậu ta còn chưa lấy thuốc, cậu đem qua đi. “

 “ Cậu ta hết sốt chưa ?” Vừa chờ bác sĩ điều trị cánh tay cho sinh viên kia, Lâm Phong vừa hỏi.

“ Này, Tiểu Lâm, cậu đang nghi ngờ năng lực công tác của tôi đấy à?” Bác sĩ họ Phương, là một bác gái gần 50 tuổi, được điều từ bệnh viện Côn Minh Côn Lục lại đây thường trú, mặt mũi hiền lành với ai cũng có thể tán gẫu hai ba câu.

 “Đương nhiên không phải.” Lâm Phong vội vàng xua tay,“ Con chỉ buộc miệng hỏi một chút thôi mà, phát sốt chỉ là bệnh vặt, có chứng minh được gì đâu?”

Bác sĩ Phương mỉm cười, “ Lo lắng cho chiến hữu là chuyện tốt, không cần ngại, nhưng thằng bé kia cũng quá hồ đồ, bình dịch mới truyền được một nữa đã bị nó rút ra, giường cũng bị đụng lộn xộn, chăn rơi trên đất, lúc Tiểu Mai đuổi theo nó bắt lại một cái bóng cũng không thấy, trước sau cũng chỉ mất nữa phút. “

 “ Nói vậy là vẫn chưa hạ sốt? “ Lâm Phong đứng lên nghiếng răn nghiến lợi “ Để con đi bắt tên kia về, thằng nhóc này thật là. “

 “ Đừng lo lắng, đừng lo lắng! “ Bác sĩ Phương vội vàng ngoắc hắn lại, “ Sốt thì hạ rồi, nhiều nhất là nữa đêm sẽ xuất hiện tình trạng sốt nhẹ, con cho nó uống thuốc rồi an tâm ngủ một giấc, ngày mai đến truyền một bình dịch là được. “

 “Thật sự không việc gì chứ ạ? “Lâm Phong lo lắng xác nhận một câu.

“Thật!” Bác sĩ Phương vòng xong vòng băng gạc cuối cùng, dặn dò hai câu, sau đó mới nhìn Lâm Phong, “ Quan hệ của hai đứa tốt lắm nhỉ, lúc nhóc kia hôn mê hình như còn gọi tên con, Lâm Phong đúng không? “ Thấy Lâm Phong gật đầu, thì tiếp tục, “Con đừng quá lo lắng, cho nó uống nhiều nước, ngủ nhiều chút, mấy hôm nay bảo với đội trưởng của con một tiếng, cho nó dừng huấn luyện hai ngày, đừng giày vò sinh viên quá, tính mệnh chỉ có một đã mất thì cái gì cũng mất hết. “

 “Không nghiêm trọng vậy chứ? “Lâm Phong cười khổ.

“40° đó nếu đổi là người bình thường giường chưa chắc đã xuống được, lúc thì nóng lúc thì lạnh, còn bắt người ta phải huấn luyện dưới trời, kết quả là ngất luôn. Các con xuống tay cũng phải chú ý chút, đừng tưởng có chuyện đến phòng y tế một chuyến là xong, nhìn thấy thằng nhóc mới ra ngoài đó không? Lần đầu tiên gãy xương chưa lành hẳn đã bị gọi xuống huấn luyện, chưa được vài ngày đã tới lại, lần này là lần thứ ba rồi, thương càng thêm thương. Hoặc nếu muốn có thời gian nằm trong phòng dưỡng bệnh, mấy đứa cứ trực tiếp cầm búa gõ một cái, xong hết mọi chuyện. “

Lâm Phong nửa cười nửa mếu, liên tục cam đoan, tuyệt đối sẽ để y ngủ đủ, nghỉ ngơi tốt, xác nhận không còn khả năng tái phát mới cho phép huấn luyện.

Bác sĩ Phương vừa lòng gật đầu, mang theo Lâm Phong đi lấy thuốc.

Lâm Phong lấy thuốc xong, chạy thẳng đến kí túc xá Cát Châu Dát Mã, vào phòng, bên trong đều đang ngủ trưa, nhưng trên giường Cát Châu Dát Mã không có ai.

Tư Lãng Trạch Nhân cảnh giác mở mắt, Lâm Phong thấp giọng hỏi, “ Người đâu?”

Tư Lãng Trạch Nhân biết hắn đang hỏi Cát Châu Dát Mã, trả lời,“ Nói là ngủ cả buổi sáng rồi giờ không ngủ được, ra ngoài vận động rồi. “

Nếu có thể vận động chắc không có vấn đề gì lớn, Lâm Phong để thuốc trên bàn, “ Trở về nhớ bảo y uống. “

Tư Lãng Trạch Nhân gật đầu, nhắm mắt ngủ tiếp, Lâm Phong suy nghĩ một chút lại hỏi, “ Đêm qua mấy cậu làm cái quái gì? Để y sinh bệnh luôn vậy? ”

 “ Không phải theo cậu ra ngoài à? Hơn nữa đêm mới về. “Tư Lãng Trạch Nhân hỏi lại.

“……” Lâm Phong trầm mặc một chút, khoát tay áo, đi ra ngoài.

Buổi chiều lên lớp không thấy Cát Châu Dát Mã, tất cả mọi người quỳ rạp trên đất nằm luyện tư thế bắn, mặc dù không cần di chuyển nhưng nằm sấp hơn một tiếng đồng hồ, sau lưng là ánh mặt trời thiêu đốt nóng rát, toàn thân giống như nằm trên lò lửa, mồ hôi chảy ra bị hong khô, trên quần áo lưu lại một lớp muối hạt, cảm giác cực kì khó chịu, mọi người đều tỏ vẻ chạy 10km còn hạnh phúc hơn.

Hạ khóa, toàn thân ướt đẫm, mọi người đều sống dở chết dở trở về.

Lúc Lâm Phong bước vào thấy Cát Châu Dát Mã ngồi trong phòng mình, máy tính cũng không mở, hai mắt ngơ ngác trống rỗng, bộ dáng ủ rủ, nhìn thấy người tinh thần lập tức phấn khởi.

“ Khỏe chưa?”

“ Hết bệnh rồi?”

 “ Thế nào ?”

Mọi người đua nhau hỏi, Cát Châu Dát Mã cũng không gật đầu, chỉ nhìn Lâm Phong mày khẽ nhíu.

Lâm Phong cởi quần áo, cởi đến một nữa bị nhìn có chút không thoải mái, quay đầu hỏi y, “ Nhìn cái gì đó?”

Cát Châu Dát Mã kì quái bước đến bên cạnh Lâm Phong, đặt tay lên tấm lưng trần Lâm Phong dò xét một chút, rồi lại buông xuống, sau đó lại nhấc tay mình so với cánh tay Lâm Phong.

 “ Làm gì vậy? “ Lâm Phong mạc danh kỳ diệu.

“ Xem thử kích thước lưng áo, so màu da. “ Tam Hải khinh thường nhìn Lâm Phong, một bộ biểu tình mê mang, “ Còn không nhìn ra à? Ai, Châu Tử không cần so, phòng này so thắt lưng ai cũng nhỏ hơn cậu, nhưng so độ trắng thì cậu thua chắc rồi. “

Lâm Phong bị sét đánh một chút, “ Cậu so cái này muốn làm trò gì?”

Cát Châu Dát Mã cười cười, đáy mắt lại không được tự nhiên, “ Không, tôi đi trước.”

Đại thần đến rồi đi như gió, phòng ngủ bốn người không hẹn mà co giật khóe miệng, không nói gì.

Cát Châu Dát Mã bước tới cửa, vừa lúc bắt gặp Cung Quân đang đi về phía này, y quét nhanh một lượt từ đầu đến chân, sau đó bình tĩnh lách người qua.

Nếu thích dạng nhỏ gầy, bộ dáng nhu thuận khả ái, dạo quanh một vòng, Cung Quân mới là đối tượng thích hợp. Nếu thích làn da trắng nõn ở đây ai cũng so với mình đều trắng hơn, Lâm Phong chỉ là mặt mũi nhã nhặn, vì sao mình lại thích hắn?

Cát Châu Dát Mã trở về, suốt dọc đường đều cân nhắc kĩ lưỡng, tuy rằng nơi nào cũng có nhưng vì sao ở trong mắt mình lại chỉ nhận một người là Lâm Phong?

Chẳng lẽ còn có nguyên nhân khác? Hình ảnh Lâm Phong luôn dẫn theo Tam Hải bên người, cho nên mới cảm thấy Lâm Phong tinh tế?

Hơn nữa gương mặt Lâm Phong, vừa thấy đã mang nét của đàn ông chân chính, vì sao trong mộng lại trắng đến kỳ cục? Còn phát sáng? Có bệnh sao?

Nhưng mà …. Vì sao lại nghĩ đến hắn rồi? Mới chỉ một ngày không gặp, trong lòng sao cứ nghĩ đến người này?

Cát Châu Dát Mã giơ tay tát cho mình một cái, âm thanh giòn vang, trên hành lang vừa lúc có hai người đi tới, hoang mang nhìn y. Cát Châu Dát Mã liếc mắt trừng bọn họ, quay người tựa vào vách tường, thời tiết hôm nay thật nóng, ngay cả vách tường cũng nóng hầm hập, nhưng khi cơ thể dán lên lại phá lệ mà mát lạnh.

Trán cụng vào vách tường, phát ra tiếng ‘ thùng thùng ‘ cực nhỏ, va đập nhịp nhàng, giống như đang kéo dài mạch suy nghĩ. Hình ảnh Lâm Phong thường ngày nhanh chóng lướt qua* trong đầu, nét mặt nghiêm túc khi báo cáo, suy tư xen lẫn chút bối rối, còn có gương mặt dịu dàng luôn đeo theo nụ cười, gương mặt rực rỡ cùng đôi mắt phượng cong cong… Hay khi nghiêng đầu sang chỗ khác, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt nùng tình mật,… Đều khiến y muốn nhìn, phải nhìn, mãi mãi nhìn.

*Nguyên văn là ‘ Cưỡi ngựa xem hoa –走马观花”.

Là thích sao?

Có lẽ…

Cũng không phải đứa nhỏ 12, 13 tuổi, ngay cả thích một người cũng không biết.

Nhưng tại sao lại không cam lòng? Sợ hãi? Muốn vĩnh viễn giấu kín bí mật này không cho ai biết?

Nếu cậu là nữ, hoặc tôi là nữ thì tốt biết bao nhiêu….

Tôi có thể quang minh chính đại theo đuổi cậu, một khi cậu xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, tôi có thể trắng trợn nhìn vào cậu, thản nhiên chấp nhận nhóm chiến hữu ồn ào, ngay cả khi cậu không muốn, vẫn có thể trêu chọc cậu, bình tĩnh đuổi theo cậu.

Tại sao hai chúng ta đều là nam?

Đồng tính luyến ái.

Cho dù vượt qua được.

Cũng bị người ta xem là chơi đùa, phá hoại thế giới!

Cát Châu Dát Mã cắn chặt răng, trán đập mạnh lên tường, sau đó xoay người trở về.

Trở lại kí túc xá Lâm Phong, mấy người Cung Quân đều đang nói nói cười cười, bộ dạng trong sáng thản nhiên.

Trên người những người này đều phát ra ánh sáng, ánh sáng đến từ bên ngoài, thông thấu, bình tĩnh không sợ người ta phát hiện bí mật bản thân, hóa ra chính mình cũng từng như vậy, vì sao qua một đêm tất cả đều thay đổi?

Lâm Phong thấy y bước vào, ngồi thẳng người, “ Đến rồi hả? Uống thuốc chưa? Đúng rồi, lúc nãy quên nói, bác sĩ Phương bảo cậu cần uống nhiều nước, ngủ nhiều, ngày mai đến truyền thêm một bình dịch nữa là ổn. “

 “Ừm.” Cát Châu Dát Mã đứng ở cửa lên tiếng, chân lại như đóng đinh tại chỗ.

Lâm Phong thấy bộ dáng Cát Châu Dát Mã hoảng hốt, bèn đứng dậy đi qua, “ Còn nóng à?” Bàn tay đặt lên trán, Cát Châu Dát Mã trừng mắt, nhìn người mà mình thầm mến kề sát bên cạnh, hai tay lặng yên nắm chặt thành quyền, Lâm Phong cảm thụ hai giây, “ Vừa huấn luyện xong, tay hơi nóng. “ Nói xong, đem trán mình dán lên.

Cát Châu Dát Mã cảm thấy trán mình bị một cái búa tạ đập vào, kinh ngạc đến hô hấp cũng ngừng, nhìn đôi con ngươi đen láy cùng hàng lông mi rậm rạp ngay trước mắt, đột nhiên có một loại xúc động muốn nhích người lên, nhưng cuối cùng y chỉ khoát tay, đẩy Lâm Phong ra.

Lại nữa, loại quan tâm này, giống như đối phương dồn hết toàn bộ tâm trí, ân cần lo lắng.

Y muốn hỏi hắn, sao cậu phải đối tốt với tôi như vậy, chẳng qua chỉ là một việc nhỏ nhặt, sao phải ghi tạc trong lòng? Cậu là đàn ông? Đúng không? Vì sao lại làm những chuyện chỉ có tri kỷ mới làm? Cậu là đàn ông nên giống Tam Hải vô ý một chút, nên giống Tư Lãng Trạch Nhân, cho dù quan tâm cũng chỉ khiến cho tôi cảm thấy đó là anh em chăm sóc lẫn nhau.

Tôi với cậu cũng không phải đến từ một nơi, chúng ta ban đầu còn căm ghét nhau, bối cảnh gia đình cũng không giống nhau. Đáng lẽ ra cậu nên cùng với những anh chàng người Hán kia tụ thành một chỗ, không nên vượt qua ranh giới đến lấy lòng tôi.

 “Lâm Phong, về sau có kế hoạch, báo cáo, đừng tới tìm tôi, tôi không muốn nghe. “ Tốt nhất chúng ta nên phân rõ giới hạn, miễn cho loại cảm giác thân thiết này xáo trộn thế giới của tôi, làm cho tôi cảm thấy cậu cái gì cũng tốt, cái gì cũng mạnh, làm cho tôi muốn đuổi theo cậu, trở thành cậu, làm cho ánh mắt của tôi luôn ở trên người cậu.

Chỉ là……

Xoay người rời đi, nhìn hành lang vắng vẻ, đối lập với kí túc xá náo nhiệt, bước chân lại trở nên khó khăn, suy nghĩ hỗn loạn không cách nào áp được hi vọng đang chộn rộn trong lòng.

Hy vọng người kia sẽ đuổi theo chất vấn mình những lời đó có ý gì, vì sao phải phân rõ giới hạn, tốt nhất là cãi nhau, như vậy không chừng y có thể mượn cơ hội hỏi ra lời trong lòng người ta.

Nếu đã để ý tôi, vậy có phải trong lòng cậu tôi rất quan trọng? Cùng những người khác không thể so sánh?

Nhưng có khả năng không?

Cho dù người kia đuổi theo, y có thể mở miệng ư?

Loại chuyện này, chỉ có thể đánh gãy răng nuốt máu*.

*Đánh gãy răng nuốt máu –打落了牙带血吞: lối nói ẩn dụ chỉ sự mất mát.

 “ Y làm sao vậy?” Cung Quân hỏi, đổi lấy càng nhiều người mạc danh kì diệu nhún vai.

 “ Mỗi tháng đều có mấy lần như vậy, cậu quen là tốt. “ Tam Hải thở dài hít khí, bất lực.

Cung Quân nhìn về phía Lâm Phong.

Lâm Phong không quan tâm nhún vai, “ Yên tâm, không có chuyện gì đâu. “ Tuy hắn rất muốn hỏi Cát Châu Dát Mã vì sao ? Nhưng nếu y đã đi còn quay lại nói ra những lời kia, tất nhiên đã suy nghĩ kỹ càng.

Lâm Phong cảm thấy mình nên tôn trọng y, dù sao mỗi người đều có lý tưởng mục tiêu đều hy vọng có được vũ đài của riêng mình, mà không phải từ người khác đưa cho.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong đột nhiên đứng lên, chào một tiếng xong chạy ra ngoài.

Đúng vậy, mỗi người đều hy vọng có được vũ đài của riêng mình, như vậy thì vũ đài của mình ở đâu? Ở nơi nào? Ít nhất nó không phải chỗ này.

Chỉ vì đôi mắt đen láy sâu thẳm mang chút bối rối, lại ở trong tim thật lâu không đi?

Lâm Phong chạy thẳng đến kí túc xá của Lôi Cương.

Qua một đêm phân tích, Lâm Phong xác định những bộ đội kia tuyệt đối không phải lục quân bình thường. Kiểu tạo sức ép này, không phải bộ đội trinh sát cũng là bộ đội đặc chủng, chỉ có loại huấn luyện không phải của con người và cảm giác vinh dự mới có thể rèn luyện ra vua của những người lính.

Nếu thật sự là bộ đội đặc chủng đang làm mấy chuyện gà gáy cẩu đạo, nói thật, hắn rất thất vọng.

Đến phòng Lôi Cương không thấy người đâu, Lâm Phong rốt cục phát hiện vận khí của mình dạo gần đây có chút đen đủi, tìm ai cũng không có.

Vì thế khi đến sân huấn luyện nhìn thấy Lôi Cương, hắn có chút kích động.

Lôi Cương đang ở sân huấn luyện đánh bao cát, một mảnh đất trống rộng rãi nhưng chỉ có mình anh, huấn phục đặt bên cạnh, áo ba lỗ trên người bị mồ hôi ướt nhẹp biến thành màu lục đậm, lớp da thịt lộ ra dưới ánh sáng trong suốt, bờ vai rộng, bả vai rắn chắc tràn ngập sức mạnh, mỗi lần vung một quyền đều có thể nhìn thấy sức mạnh từ bắp thịt màu đồng nới lỏng, tràn ngập cảm giác bạo tác, nhất là khi nắm đấm chạm vào bao cát, tiếng vang nặng nề quanh quẩn bên tai, mồ hôi bắn tung tóe, mang theo sự khiếp sợ khó hiểu, khiến người ta không thể hô hấp.

Lâm Phong chạy chậm một đường, cuối cùng bước đi thong thả, hình ảnh người trước mắt đắm chìm trong thế giới riêng của mình làm cho hắn chần chờ không biết có nên quấy rầy người ta hay không?

Lôi Cương thấy có người xuất hiện, xoay người nhìn thoáng qua, Lâm Phong phát hiện trong mắt người nọ còn mang chút sát khí chưa tiêu tán.

Đem bao cát trở thành kẻ thù?

Đem bao cát trở thành kẻ thù! Đội trưởng, liên tưởng, trung đội trưởng, huấn luyện viên đều từng nói, dùng hết toàn lực đánh vào bao cát kia, xem nó trở thành kẻ thù của mình. Nhưng đa số mọi người dù sao chỉ có thể xem nó là bao cát, công cụ huấn luyện, mà không phải là kẻ thù.

Suy cho cùng đánh một quyền sẽ đau, một cú đá cũng sẽ đau, mà đau đớn khiến lòng người nao núng, không khỏi sinh ra lòng ứng phó.

Lâm Phong đứng nhìn một lát, âm thanh va chạm khiến hắn hơi hưng phấn, giống như một loại dụ dỗ, bước chân dần không nghe lời đi lên, đấm, khuỷu tay tấn công, lên gối, xoay người đá sau, bao cát đập mạnh một lần cuối cùng sau đó bay thật cao.

Nắm đấm đầu tiên có chút đau, nhưng nhiều hơn là hưng phấn, liên tục tung ra mấy quyền, bao cát ‘ bịch bịch ‘ vỡ tung, đây là một loại sức mạnh va chạm thật sự sinh ra cảm giác.

Trên thực tế, đau đớn và sức mạnh hỗ trợ lẫn nhau, nhìn mục tiêu bị sức mạnh thân thể mình đánh bại là đàn ông đều cảm thấy hưng phấn, bản ngã sinh ra cảm giác cường đại, đây là một loại tự mãn, ở trong quân, nơi tụ tập những thanh niên rắn rỏi bọn họ cần cái này để chứng minh.

Lâm Phong lùi ra sau một bước, đứng tại chỗ nhảy hai cái, nắm tay phấn chấn mở ra khép lại, vừa định ra quyền, Lôi Cương đột nhiên dừng động tác trong tay.

 “ Để tôi giúp cậu trước. “ Lôi Cương nói xong đi đến phía sau bao cát, hai tay đỡ lấy, nhìn hắn, “ Đến đây đi. “

 “Ý của anh là anh giúp em sau đó đến lượt em giúp anh? “ Lâm Phong cười, gật đầu, quát lớn, “ Đến đây!”

Bao cát đong đưa biên độ nhỏ, đau đớn cũng mãnh liệt hơn, bất quá động chạm càng thêm chân thật, nhất là hạnh phúc đong đầy khi gần tiếp cận đến kết thúc, cuối cùng thể lực dồn nén đã lâu gặp dịp tung ra một cước, thậm chí hắn có một loại xúc động, muốn đem cả bao cát và người đang phía sau cùng đánh bay ra ngoài.

Đáng tiếc, Lôi Cương trung bình tấn vững chắc, nhất là cú đá cuối cùng, cánh tay thỏa đáng buông ra, tiêu giảm lực đánh vào trong đó, nửa điểm thương tổn cũng không có.

Lâm Phong thở hào hển, dựng ngón cái, “ Đến lượt em đỡ. “

Lôi Cương vẫn đứng yên, hỏi, “ Tìm tôi có chuyện gì? “

 “ Ừm? Ờ! Chuyện tối hôm qua. “Lâm Phong nói,“ Mấy người kia anh cảm thấy thế nào? ”

 “Bình thường.” Lôi Cương trả lời.

“ Anh thuộc đại đội trinh sát XX nhỉ? “ Lâm Phong còn nhớ rõ tư liệu của người này, xuất thân trinh sát binh, sau lại vào đại đội đặc chủng, về phần là đại đội gì thì là cơ mật, hắn không có biện pháp tra được. Bộ đội đặc chủng giữ bí mật cực nghiêm, ngay cả tư lệnh quân khu cũng không biết hết toàn bộ Trung Quốc sở hữu bao nhiêu bộ đội đặc chủng, hắn một trung tầng sĩ quan cấp tá càng không có biện pháp.

Lôi Cương nhíu mày, anh không hiểu Lâm Phong từ đâu có tin tức này, dù sao tư liệu của sinh viên đều là bí mật, cho dù hắn là phó đội trưởng, quyền hạn cũng có hạn.

Lâm Phong mỉm cười, không muốn giải thích, cũng không thể giải thích,“ Anh nói xem, bọn họ có phải bộ đội đặc chủng không? ”

 “Không biết.”

Lâm Phong thấy biểu tình Lôi Cương có chút không kiên nhẫn, cũng biết mình lại bệnh cũ lại tái phát nói quanh co, “ Anh có muốn vào bộ đội đặc chủng không? Ví dụ như Liệp Ưng?”

“ Có, nhưng Liệp Ưng thì không có hứng thú. “ Lôi Cương tích chữ như vàng, trả lời cực kì ngắn gọn.

“ Vì sao? Liệp Ưng không tốt?”

 “ Quá công khai hóa.”

“Này chỉ có thể giải thích bọn họ làm rất tốt, làm cho người ta khó có thể xem nhẹ, nhưng đội viên từ trước đến nay vẫn không công khai cho người bên ngoài. Liệp Ưng công khai hóa là vì dân chúng cần một cái thần thoại, mà chúng ta tham gia quân ngũ cần một mục tiêu. “

Mày Lôi Cương gắt gao nhíu chặt, thật sự anh không quá thích nói chuyện với tiểu tử này, mình nói một câu, bên kia nói hơn mười câu, chờ đợi quá mệt mỏi.

  “ Anh Cương, đừng để ý, em đúng là nói nhiều, thật ra chỉ muốn hỏi xem mấy người kia có phải bộ đội đặc chủng không thôi, nếu bọn họ anh cũng đánh bại được, em cũng có một mục tiêu, ít nhất muốn được mạnh như anh?”

 “ Cậu muốn đến bộ đội đặc chủng? “

 “ Nhất định phải đi !” Lâm Phong cười nói, cực kì bình tĩnh.

 “Vậy cậu phải luyện tập nhiều, nắm tay không đủ lực, chân cũng kém xa, đưa tay cậu cho tôi. “

Lâm Phong đưa tay, “ Vẫn còn sớm mà, bốn năm nữa mới tốt nghiệp. “

Lôi Cương cầm tay hắn nhìn thoáng qua, sau đó ngẩng đầu,“ Quân giáo bình thường huấn luyện dã chiến cũng không so được, lớp văn hóa chiều sâu cũng không đạt đến ngưỡng, cao không cao thấp cũng không thấp, nếu như bây giờ thì cậu không đủ tư cách! Thậm chí tôi còn không thể tìm thấy vết chai trên tay cậu. “

 “Không thể nào ?” Lâm Phong trợn tròn mắt, thu tay lại nhìn, rõ ràng mu bàn tay và các đốt ngón tay, trong lòng bàn tay đều đó, “ Em luyện rất chăm chỉ. “

Lôi Cương ngửa năm ngón tay, mu bàn tay lòng bàn tay đều dày đặc nốt chai. Nắm tay Lâm Phong chậm rãi nắm chặt, chỉ có nắm như vậy, Lâm Phong mới cảm giác được sức mạnh nặng nề, tựa hồ  ngay cả không khí đều né tránh nơi này.

 “ Cậu còn kém lắm. “ Lôi Cương lạnh nhạt nói, không kiêu ngạo, không khinh thường, ngữ khí cực bình thản, “ Vẫn muốn thử sao?”

Lâm Phong gật đầu, cấp bách cởi áo khoác, từ lâu đã muốn đánh nhau với người này, cho dù đầu rơi máu chảy xương cốt gãy lìa cũng đáng, hắn chờ chính là ngày hôm nay!

Rời khỏi bộ đội chiến đấu lâu đến mức hắn cũng quên mất sức mạnh của mình đã đến trình độ nào. Không phải cuồng vọng tự đại, nhưng nơi này của quân giáo ngoại trừ một số lượng huấn luyện viên không nhiều, trên cơ bản toàn bộ sinh viên hắn đều không để trong mắt, quá nhỏ, nhỏ đến không biết trời cao bao nhiêu, nhỏ chỉ biết trộm gian dùng mánh lới trốn tránh vất vả.

Cũng bao gồm mình, thời gian quá lâu, tựa hồ ngay cả bản thân đều chậm chạp.

Hắn cần một đối thủ, cần thực tế để hắn nếm trải mùi vị của đau đớn, cần một cái căn cứ xác thực làm cho chính mình không thể buông lỏng mà tiếp tục kiên trì.

Sự thật chứng minh, tìm Lôi Cương đánh nhau là một cái quyết đoán, hơn nữa cái gì mà nơi đó của chúng tôi đều đánh thả? Trinh sát binh cũng đánh thả? Tôi thao!

Lâm Phong một bên vịn tường, một bên ôm bụng trở về, toàn thân trừ con mẹ cái mông không đau, thì còn lại đều đau, nhất là Lôi Cương kia còn chơi xấu, mới bắt đầu đã dùng khuỷu tay huých một cú vào mặt, ngay cả răng cửa cũng gãy mất!

Sức mạnh này quả nhiên là từ trong bụng mẹ đi ra.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong nhất thời cảm thấy dạ dạy cũng đau, chỗ đau ngay cả kiếp trước cũng giống nhau.

Tới cửa, Lâm Phong chống thắt lưng, đứng thẳng người, một cỗ đau đớn chạy thẳng vào đại não, hắn cắn răng hít một ngụm khí lạnh.

Con mẹ nó xuống tay thật nặng a, nếu là bọn Tam Hải bị chỉnh, quả thực phải khóc gọi mẹ ơi!

Vì thế quay lại kí túc xá, đối mặt với một đám tiểu tử thân thiết hỏi han, ánh mắt Lâm Phong quét một vòng, quyết đoán cảm thấy một mình chịu đau không bằng mọi người cùng đau.

Nhất là Tam Hải, cậu cứ chờ đấy, cho dù đến bộ đội đặc chủng lão tử cũng phải lôi cậu theo, miễn cho cậu suốt ngày ôm mộng giường cao ấm áp tiêu dao khoái hoạt, mà trong lòng mất cân bằng.

Đúng rồi, lúc lên giường đi ngủ, Lâm Phong nghĩ tới Cát Châu Dát Mã, một người cũng không thể tha!

Đương khi Tam Hải nghiêng người qua vừa lúc cùng ánh mắt xanh biếc của Lâm Phong tiếp xúc, còn ngây thơ không biết tai họa sắp đến nhe răng đáp trả.

Về phần Cát Châu Dát Mã, tạm thời chẳng có lòng dạ nào mà lo lắng, còn đang trằn trọc, rối rắm ngày mai lên lớp nhìn thấy vị nào đó bụng dạ khó lường thì nên làm cái gì bây giờ…

Bình luận về bài viết này