Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 46


Chương 46 – Khát khao (1)

Tỷ như, những lúc trò chuyện với Lâm Phong, thi thoảng y sẽ có cảm giác tiếng phổ thông của mình thực khó nghe, âm điệu kỳ lạ, mà Lâm Phong từng câu từng chữ đều tròn vành, giống như âm thanh thanh thúy của viên ngọc rơi trên đĩa bạc, trong trẻo sắc nét.

Tỷ như, trong quá trình huấn luyện cách đấu lúc phản công, y đột nhiên phát hiện một vấn đề, eo của Lâm Phong thực nhỏ, một cánh tay cũng có thể ôm trọn.

Tỷ như, bọn họ ở văn phòng học viên làm báo cáo, bên tai truyền đến tiếng gõ bàn phím lách cách, y nương theo tiếng động nhìn qua đôi tay thon dài hữu lực nhấc lên hạ xuống, nhanh như điện khẩn lại nhạy bén mẫn tiệp, sườn mặt nghiêng thoải mái nhấp nhô, đôi mắt hẹp dài sắc sảo khi thì nghi hoặc khi thì sáng tỏ, cảm xúc đa dạng rồi lại nội liếm nằm trong phạm vi khống chế.

Tỷ như, y đột nhiên thích mùi xà bông tắm trên người Lâm Phong, mặc dù sự thật chứng minh bọn họ dùng đề là chế thức vật tư*, nhưng đặt lên người Lâm Phong mùi vị lại dễ ngửi hơn rất nhiều.

*Chế thức vật tư: là hàng hóa được sản xuất cùng một kiểu dáng.

Tỷ như, Lâm Phong trông rất thích cười, cười lên đặc biệt nhã nhặn, nhưng đa phần thời gian hắn đều nghiêm túc, chỉ khi nhìn thấy mọi người mới nhếch khóe miệng nở nụ cười khiêm tốn có lễ. Chân chính cười thoải mái, là khi mình và Tam Hải nghịch nghợm pha trò trêu chọc, người này mới cười rộ lên.

Mũi Lâm Phong không cao, nếp nhăn ở hốc mắt rất thẳng, đặc biệt là cánh mũi khá nhỏ, trông rất lịch sự nhã nhặn.

Mắt Lâm Phong không lớn, có lẽ bởi vì đuôi mắt dài nên lúc nhìn chăm chú người đối diện có vẻ sắc sảo, nhưng một khi cười rộ lên đuôi mắt sẽ cong cong giống như ánh sáng trăng lưỡi liềm.

Xương đòn của Lâm Phong rất đẹp, vô cùng thẳng, những lúc được dòng nước gột rửa tản mạn ra mị lực màu cam trong trẻo mà lạnh lùng, khiến y có một loại xúc động, muốn bước lên ngăn người này tiếp tục dội nước xem thử bộ dáng chân thực là thế nào.

Vì thế, y đột nhiên phát hiện mình thích quay quanh Lâm Phong, ức hiếp hắn, trêu chọc hắn, nhìn hắn dở khóc dở cười, cặp mắt mang theo cưng chiều sẽ khiến cho y cực kỳ uất ức.

Vì thế, y sẽ cố ý đi khiêu khích hắn, nhìn thân thủ hắn linh hoạt lưu loát xẹt qua trước mắt mình, y sẽ lẻn đến phía sau chế trụ cổ hắn, thân thể của hắn thế mà thật mềm mại, tuy rằng người nọ mỗi lần đều thoát ra hết sức nhẹ nhàng, y vẫn quyết tâm càng thất vọng thì càng phải mạnh mẽ*.

*Nguyên văn là việt tỏa việt dũng –越挫越勇.

Vì thế, y sẽ đoạt máy tính của Lâm Phong, xem thử mọi ngày hắn thường làm những gì, có cái nào không muốn cho y thấy hay không?

 Vì thế, y càng lúc càng muốn vượt lên trước, ngay cả khi bọn họ đã đứng cạnh nhau.

Rất nhiều cái vì thế, bóng dáng Lâm Phong, cách nói năng, cử chỉ, nụ cười, thân thủ, khắc từng chút trong tim y, dần trở nên linh động.

Nó khiến y hoang mang, bất an.

Y không ngừng tự hỏi chính mình, rốt cuộc là vì sao? Vì sao đối với người này lại để tâm như vậy? Vì sao chỉ cần người này xuất hiện trước mắt mình, tựa hồ đều trở nên vô cùng to lớn vô cùng rực rỡ.

Ngày đó, đại đội hai tiến hành kiểm tra đánh giá toàn đội, thành tích sẽ đưa vào điểm số hằng năm. Các hạng mục thi bao gồm: bắn súng, khả năng chịu đựng, cách đấu, hỏi đáp kiến thức quân sự, Lâm Phong một lần nữa độc lĩnh phong tao*, khiến cho người ta khó chịu.

*Độc lĩnh phong tao – 独领风骚: một mình độc chiếm vị trí đầu tiên.

Cuối cùng, thi vấn đáp kiến thức quân sự chấm dứt, Chu đại đội tuyên bố toàn đội giải tán. Trần Anh đứng bên kia nghiến răng nghiến lợi đạp một cước về phía Lâm Phong, Lâm Phong phản ứng cực nhanh ngồi xổm xuống nâng chân Trần Anh mạnh mẽ quăng ngã, sau đó cười tủm tỉm nhìn đối phương ngã sấp mặt trên đất không dậy nỗi.

Trần Anh bị ngã mông nở hoa, nằm trên đất lầm bầm, chỉ vào mũi Lâm Phong, ngón tay run run, “ Cậu cậu nhất định là gian lận*! “

*Nguyên văn là ngoại quải – 外挂: là mấy cái plugin hack, hay chạy auto trong game ấy.

 “Đúng vậy !” Lâm Phong cúi người xuống nhìn hắn, “ Không phục? Muốn lần nữa không?”

Tròng mắt Trần Anh nhanh như chớp đảo một vòng, vừa nhấc mắt thì thấy Cát Châu Dát Mã đang chuyên chú nhìn Lâm Phong, “ Châu Tử, lên!”

Tam Hải hùa theo,“ Lên, Châu Tử, cắn nó!”

Bỗng dưng nghe được tên mình, Cát Châu Dát Mã hơi sửng sốt, vừa định tức giận, đúng lúc Lâm Phong nhìn sang đây, mắt dõi về một chỗ.

 “ Anh Cương !” Lâm Phong hắng giọng gọi một tiếng.

Cát Châu Dát Mã theo nhìn theo.

Tiết học văn hóa vừa kết thúc, từng tốp năm tốp ba sinh viên kéo nhau xuống lầu, trong đám đông một người đàn ông bước ra, cho dù trái phải đều là thanh niên cao 1m80 giữa đám người không dễ thấy, nhưng ngũ quan thân thể đặc biệt cường tráng, hốc mắt hơi thâm, có chút giống người ngoại quốc. Chỗ từ cổ tay áo đến cánh tay bắp thịt lộ ra, ngay cả khi vô thức cũng tạo nên một loại sức mạnh bùng nổ. Người nọ chỉ cần đứng nơi đó, đã khiến người ta có một loại cảm giác cực kỳ cường hãn.

Người này Cát Châu Dát Mã cũng biết, tên là Lôi Cương. Lần này nhập học là muốn làm lão binh, trước đây phụ trách công tác tư tưởng trước huấn luyện quân sự cho sinh viên năm nhất, bây giờ đang học thêm kiến thức lý thuyết.

Trường quân đội rất nhiều người, lão binh hai năm gửi đến một nhóm rồi lại điều đi, cho nên cùng với cuộc sống luẩn quẩn của bọn họ không giao nhau, Cát Châu Dát Mã cũng ít khi nhớ tới.

Nhưng người này muốn y không biết cũng khó, bởi vì Lâm Phong rất sùng bái anh.

Tuy Lâm Phong chưa từng nói qua người này lợi hại thế nào, nhưng nhìn cặp mắt đong đầy cảm tình của hắn, mãnh liệt đến mức đủ để y nắm giữ hết thảy ý tứ trong đó. Huống chi, Lâm Phong tính cách vốn im lìm ít nói, trừ bỏ vài người cố định, hắn rất ít khi mở lòng mình với ai.

Mà là đối với người này lại hết sức niềm nở, bảo y không chú ý cũng khó.

Đuôi lông mày Lôi Cương khẽ nhếch, đứng tại chỗ, nhìn Lâm Phong.

“Không.” Lâm Phong cười nói,“ Vừa lúc gặp anh, chào hỏi cái thôi. “

Lôi Cương gật đầu, tính rời đi.

“ Buổi tối em qua tìm anh, có rảnh không?”

Lôi Cương gật đầu một cái, thật sự rời đi.

Nhìn bóng dáng Lôi Cương mất hẳn, Lâm Phong không biết vì sao cực kì hưng phấn vỗ bả vai Cát Châu Dát Mã, hướng bên kia hỏi, “ Khốc không?”

 “Đó là người ta không thèm để ý đến cậu. “ Khóe mắt Cát Châu Dát Mã khẽ giật, thầm nghĩ, lại còn giả ngầu, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào một cửa*, ai biết ở đây thì tốt đẹp, quay lưng một cái thành tên động kinh thì sao.

*Nguyên văn là “ bất thị nhất gia nhân, bất tiến nhất gia môn – 不是一家人, 不进一家门: không phải người một nhà thì không vào một cửa. Người một nhà càng gần gũi với nhau thì cách suy nghĩ, ý tưởng sẽ gần như tương tự với nhau. Ngược lại, nếu tính tình tương phản nhau, mâu thuẫn càng gay gắt, cho dù là người một nhà thì cũng rất khó chung sống lâu dài.

 “ Cậu biết cái gì? “ Sắc mặt Lâm Phong hơi khó chịu, như cậu nhóc bị người ta mắng thần tượng mình, “ Vì sao bảo người ta khốc, bởi vì người ta tích chữ như vàng, đâu giống cậu mỗi ngày cái mồm đều liếng thoắng, nên nhớ thì không nhớ, không nên nói đều nói, cậu ấy nên quay đầu đi làm thủ tục giữ bí mật đi. “

 “ Như nhau thôi “ Cát Châu Dát Mã cho hắn một bạt tai, “ Một ngày không nói câu nào, cẩn thận đừng mở miệng kẻo thối.”

Lâm Phong hà một hơi lên mặt Cát Châu Dát Mã, “ Thối không?”

 “Thối !” Cát Châu Dát Mã cực kì khoa trương bịt kín mũi, trốn ra ngoài.

 “ Cậu thì thơm, thôi đi? “ Nói xong, Lâm Phong vẫy tay với Tam Hải, “ Nào, Hải Nhi, đi ăn tỏi với tao. “

Tam Hải cười ha ha, “ Tỏi tốt, tiêu độc tiêu khuẩn, còn nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc, dư vị kéo dài. “

 “ Người ta làm sao hiểu được.” Lâm Phong dựng thẳng ngón cái, ôm Tam Hải đi lên lầu.

Cát Châu Dát Mã nhìn bóng lưng hai người kêu, “ Còn mang đủ thuốc đuổi muỗi không? Hay các cậu tính ôm giỏ tỏi đi ngủ? “ ( Tỏi có tác dụng đuổi muỗi =))  )

Lâm Phong lắc lắc một cánh tay, không quay đầu, “  Da dày thịt béo, muỗi là tôi nuôi trong nhà. “

Da dày thịt béo? Cát Châu Dát Mã nhướn mày, xách túi đi qua, thầm nghĩ, nơi này ai cũng có thể nói mình da dày thịt béo chỉ riêng cậu là không được. Hôm kia trên cổ tay còn có một vết cắn rõ to, bây giờ vẫn chưa khỏi, gãi ra cả nước màu vàng, cũng không biết nhịn.

Buổi tối Lâm Phong đi tìm Lôi Cương không nán lại lâu, đương nhiên nếu Lâm Phong nguyện ý tuyệt đối có thể nói nhiều, đáng tiếc có một số lời hiện tại không thể nói. Thêm đối phương còn là người kiệm lời, không khí tẻ ngắt, Lâm Phong ngồi một lát liền rời đi.

Duyên phận với Lôi Cương phải nói đến từ kiếp trước, khi đó hắn vẫn là tên nhóc không biết trời cao đất rộng, nương nhờ thân phận của ba mà diễu võ dương oai, khúc mắc với Cát Châu Dát Mã cũng chưa lộ rõ, khi đó….

Khi đó, bọn họ mới vào đội tuyển huấn Liệp Ưng. Chịu đựng ba tháng quân huấn gian nan cực khổ nhất, người còn rất nhiều, cũng không biết là vì cổ vũ sĩ khí cho nhóm đội viên, hay là bày ra phong tư thật sự của quân nhân đặc chủng, sau một ngày huấn luyện thê thảm, huấn luyện viên Diệp Phong Lĩnh dẫn mọi người đến đây.

Hôm ấy Lôi Cương mặc thường phục, bả vai một gạch hai sao, nhìn không thấy phù hiệu đeo tay*, cho nên Lâm Phong cũng không thể xác định anh có phải là người của Liệp Ưng không, nhưng rất rõ ràng hai bên đều khách sáo với nhau, không giống một đại đội.

*Phù hiệu đeo tay:

500fd9f9d72a6059a6c2197a2834349b023bba84

Diệp huấn luyện viên mời Lôi Cương thể hiện bản lĩnh, Lôi Cương khách sao một chút liền cởi áo khoác, tiếp theo hơi do dự cởi hết quần áo bên trong.

Đồng phục thường này giống như tây trang, mặc vào tuy nổi bật vóc người nhưng lại không thích hợp phát huy tay chân.

Sau khi bỏ đi quần áo, Lôi Cương chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, nương theo ngọn đèn, Lâm Phong cảm nhận được trên cơ thể người này toàn bộ là bắp thịt. Nhìn bộ dáng thì có thể đánh, nhưng sau bị gọi lên hắn mới phát hiện, vị trí bên trái xương bả vai Lôi Cương có một vết thương kéo dài đến tận trong quần áo, ngăn cách lớp da bên ngoài với trái tim, là vết thương còn mới, tuy rằng thiếu máu, nhưng do mới nên thịt còn trắng nộn, cùng với nước da màu đồng cổ trên người hình thành sự đối lập mãnh liệt.

Khi đó hắn nhìn vết sẹo trên người Lôi Cương hỏi, thế nào? Không thành vấn đề chứ?

Lôi Cương nhìn thoáng qua ngực mình không lên tiếng.

Lâm Phong hơi mất mặt, bắt đầu động thủ, khi đó mình so với bây giờ tuyệt đối lợi hại hơn, chỉ riêng thể năng đã cao hơn mấy bậc, hắn tự tin cho dù đánh không thắng cũng tiếp trên hai chiêu. Nhưng Lâm Phong nào ngờ chỉ một cú đấm vào bụng của đối phương đã khiến hắn quỳ rạp trên đất phun ra chất lỏng màu vàng.

Thời điểm Lôi Cương nâng hắn dậy, nhìn thấy ánh mắt bối rối không tự nhiên của anh, Lôi Cương có nói mấy câu, nhưng hắn bị đau đến choáng váng chỉ nhớ được một cậu duy nhất, ở nơi đó chúng ta đều đánh thả.

Đương nhiên, về điểm này ở đâu cũng sử dụng, còn chưa đáng giá đến mức hắn đối với anh ấn tượng khắc sâu. Chân chính là sau khi vào Bộ tham mưu, lúc quân đội Hatti* tập hợp, đại quân diễn lớn nhất trước đây chưa từng có, hắn nghe được tin tức của Lôi Cương.

*Hatti: tên chính thức Cộng hòa Haiti (République d’Haïti; Repiblik Ayiti, Tiếng Việt: Cộng hòa Ha-i-ti[5]), là một quốc gia ở vùng biển Ca-ri-bê nói tiếng Creole Haiti– và tiếng Pháp. Đây là quốc gia độc lập đầu tiên ở Mỹ Latin, quốc gia do người da đen độc lập phi thực dân hóa đầu tiên trên thế giới, là quốc gia duy nhất mà sự độc lập một phần là nhờ cuộc nổi loạn nô lệ. Dù có mối liên hệ văn hóa với các láng giềng Hispano-Caribbe, Haiti là quốc gia độc lập chủ yếu sử dụng Pháp ngữ ở châu Mỹ, và là một trong hai quốc gia (cùng với Canada) với tiếng Pháp là ngôn ngữ chính thức.

Lôi Cương trong lần diễn tập trung kia biểu hiện rất tuyệt, dẫn dắt tiểu đội xâm nhập vào lòng địch, cũng không biết có phải đánh bậy đánh bạ hay không? Thế nhưng còn vào được Bộ tư lệnh của địch hoàn thành hành động trảm thủ*, khống chế phần lớn thông tin trang bị của đối phương, khiến cho Hồng quân ( Hồng quân công nông Trung Quốc ) bạo loạn, quyết định chủ chốt cho lam quân* thắng lợi.

*Trảm thủ: Chém đầu.

* Lam quân – 蓝军: Là chỉ một đội quân mà bộ đội dùng để diễn tập đối kháng, chuyên môn sắm vai bộ đội quân xanh. Có thể bắt chước bất kì đặc trưng của quân đội nào trên thế giới để đối chiến với Hồng quân công nông Trung Quốc tiến hành huấn luyện.

Trảm thủ cái này nói thì dễ nghe, nhưng trên thực tế vị trí của Bộ tư lệnh được giữ kín, ngoài ra còn được bảo hộ nghiêm mật. Ccho dù Lôi Cương vứt bỏ không sử dụng hỏa lực không trung, cũng không biết dùng phương pháp gì, sao có thể lặng im không tiếng động đi vào, làm giả chỉ lệnh, khiến nhóm thủ trưởng Hồng quân tức đến giơ chân, còn đạo diễn thì cười thành một mảnh.

Một phân đội nhỏ năm người, quyết định thắng cục, đem công năng của bộ đội đặc chủng phát huy đến cực hạn, kỷ lục gần mười năm bị đánh vỡ, có thể xưng là một thần thoại.

Tuy rằng không có thông báo khen ngợi với toàn quân, nhưng hắn lại nhớ kỹ người này. Giống như giấc mộng chết non ở trong lòng được hắn giải thích trọn vẹn, đó là một loại khát khao.

Bình luận về bài viết này