Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 45


Chương 45 –Cậu nói không rõ ràng, cút!

Lâm Phong bị một tiếng rống dọa sợ, quay đầu nhìn một vòng, mấy cái đầu từ phòng tắm bốn phía ló ra tò mò nhìn bọn họ. Lâm Phong giật giật khóe mắt, trừng Cát Châu Dát Mã.

 “ Cậu làm gì mà lớn tiếng vậy hả? “ Lâm Phong gằn giọng hơi hơi tức giận, trong tiếng nước chảy ào ào phiêu tán bớt.

Cát Châu Dát Mã cũng biết mình hơi quá đáng, rống xong rồi mới giật mình sửng sống, hình tượng giống mấy mụ đàn bà chanh chua này quá ghê, vì thế ngại ngùng thả lỏng tay, cười nịnh nọt, “ Cậu ra ngoài trước đi, có việc gì chờ tôi tắm xong hẵng nói. “

Lâm Phong nhìn quần áo trên người mình, gật đầu.

Cát Châu Dát Mã đợi cho bóng dáng Lâm Phong mất hẳn, mới thở phào nhẹ nhõm, vùi cả người trong nước.

Tiếng nước xối ào ào vang lên bên tai, dòng nước ấm áp vỗ về da thịt, an tĩnh giống như ngăn cách với toàn bộ thế giới….

Đỏ ửng trên mặt được dòng nước ấm áp rửa sạch, cọ đi dư âm xấu hổ. Kỳ thật, đều là đàn ông, đâu phải chưa từng thấy qua, cho dù cậu ấy là loại kia, cũng không có trêu chọc gì mình? Chẳng qua, cảm giác vẫn không được tự nhiên, y không muốn nghĩ, nhưng cũng không cách nào ngăn cản mình hành động theo bản năng.

Quá mất mặt!

“ Châu Tử!”

Giọng nói của Lâm Phong xuyên qua làn nước truyền vào lỗ tai, Cát Châu Dát Mã kinh ngạc quay đầu, “ Không phải bảo cậu ra ngoài chờ? Sao cậu lại…”

Cát Châu Dát Mã nhìn Lâm Phong trần truồng đi qua, để lại một mảnh trắng lóa, còn có cặp mông căng tròn vểnh lên, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Ngơ ngác nhìn Lâm Phong đi đến phòng cách vách, xả nước, xối lên mặt và đầu, dòng nước giống như một tấm rèm phân tán sau đó hợp lại trên mặt tạo thành một dải pha lê trong suốt uốn lượn, đôi mắt được nước rửa sạch nhìn về phía y, sau đó nở nụ cười, “ Ầy tôi cũng đang tính đi tắm, hồi sáng mới tắm qua loa, trên người còn bẩn lắm. “

Cát Châu Dát Mã cúi đầu, dùng âm mũi hừ một cái, không thèm nhắc lại. Rõ ràng muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng khi người ta đứng trước mặt lại không biết mở lời kiểu gì. Chung quy chuyện này đâu thể so với mấy việc vặt vãnh đánh nhau gây rối, bản thân y không lớn lên ở thành phố, nhưng lý lẽ vẫn hiểu.

Lâm Phong đợi một lúc, thấy Cát Châu Dát Mã không mở miệng, quyết định hỏi trước, “ Châu Tử, hai hôm nay tôi đã suy nghĩ, không biết chúng ta có chỗ nào hiểu lầm, khiến cậu ghét tôi, không đúng, là tức giận. “

 “ Cũng chẳng phải tức giận gì …” Cát Châu Dát Mã ngẩng đầu nhìn Lâm Phong. Lâm Phong tựa vào tường nhìn y, bả vai và cánh tay hình thành hai màu sắc đối lập, ngày thường có quần áo che chắn nên nước da rất trắng. Trước đây cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại nhìn lại không giống, có cảm giác trắng nõn mịn màng, hơn nữa bị nước ấm hun, làn da hơi ửng đỏ. Cát Châu Dát Mã xấu hổ, ánh mắt không biết để đâu cho phải, cuối cùng dừng trên mặt Lâm Phong.

Mắt một mí, môi mỏng, mũi cũng không thẳng, ngũ quan không quá xuất sắc, nhưng hòa cùng một chỗ lại phá lệ thanh tú. Tựa như xuyên qua gương mặt này có thể ngửi được hương vị nam tính, khiến cho người đối diện nhìn vào không khỏi có cảm giác yên lòng.

 “ Tôi nghĩ.” Cát Châu Dát Mã nói, “ Chúng ta nên nói chuyện. “

Lâm Phong cười, rũ nước còn đọng trên mi mắt, “ Bây giờ luôn đi. “

Cát Châu Dát Mã né tránh tầm mắt, nhìn về khoảng không, sau đó giống như rađa quét nhanh một vòng, “ Tắm xong đi, tìm một chỗ an tĩnh. “

Lâm Phong không muốn cưỡng cầu, gật đầu một cái liền xoay người tắm tiếp.

Đàn ông tắm rất nhanh, hơn nữa ở quân giáo tắm chậm sẽ bị người ta nói giống đàn bà. Vì thế trong bầu không khí này, mặc dù không thể đạt tiêu chuẩn như tắm chiến đấu*, nhưng 5 phút đã đủ giải quyết vấn đề.

*Tắm chiến đấu –战斗澡: Là người lợi lợi dụng thời gian rảnh đi trong chiến tranh đi tắm, thường chỉ có vòi sen. Tháng 10 năm 2009, tổng thống Venezuela – Hugo Chavez đã kêu gọi “ tắm trong vòng 3 phút “, bởi vì Venezuela là đất nước nhiều dầu mỏ nhưng lại thiếu nước thiếu điện, kêu gọi “ tắm trong vòng 3 phút “ là để giúp mọi người tiết kết tài nguyên nước.

Tắm xong, Lâm Phong tùy ý để Cát Châu Dát Mã dẫn đi, dọc đường không ai mở miệng, đến tận cầu thang cạnh bãi tập mới dừng lại.

Lâm Phong nhìn sân bóng rổ xa xa, sau đó nhìn mấy thanh niên đang đá bóng, cười nhạo, “ Nơi này rất yên tĩnh ha. “

 “ Trong phòng không thích hợp, ở đây chắc sẽ không có ai chú ý đâu nhỉ? “ Cát Châu Dát Mã trừng mắt liếc hắn một cái.

 “ Rốt cuộc có chuyện gì? Thần bí vậy? “ Lâm Phong cười nói.

Cát Châu Dát Mã nhíu mày, bị thái độ của đối phương khiêu khích có chút bực bội, “ Ừm, Lâm Phong, cậu có thể nghĩ thoáng mọi chuyện rất tốt, nhưng tôi lại phập phồng lo sợ. “

Lâm Phong cười cười, im lặng tiếp tục lắng nghe. Trên mặt Cát Châu Dát Mã viết bốn chữ to tướng, sự tình nghiêm trọng! Đến cuối cùng là chuyện gì, nghiêm trọng đến mức nào? Ngay cả hắn cũng có chút hoảng sợ.

Hai người im lặng chốc lát, Cát Châu Dát Mã vốn không phải là người có thể giữ miệng, nhịn lâu toàn thân giống như bị táo bón, đủ khó chịu. Nay hai người cuối cùng cũng có thể gặp mặt riêng, sớm giải thoát tâm tư mới tốt, y hít một hơi thẳng thắn, “ Lâm Phong, cậu với Tam Hải không thể ở cùng nhau. “

Lâm Phong nhướn mày, không hiểu.

“ Mặc dù việc này là anh tình tôi nguyện, nhưng đàn ông và phụ nữ ở chung mới đúng, các cậu không thể vì nhất thời tò mò mà ở cùng nhau, cậu có biết mọi người đều rất phiền muộn. “

Lâm Phong chớp mắt, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Cát Châu Dát Mã, muốn mở miệng nhưng một chữ cũng không nhả ra được. Hình như, hắn hơi hơi nắm bắt được vấn đề rồi.

Nếu đã quyết định nói, Cát Châu Dát Mã cũng không thèm nói bóng nói gió, trực tiếp mở lời “ Nếu đổi lại là người không quen, tôi cũng lười nói, trực tiếp nổi giận tẩn cho hắn một trận là xong. Nhưng các cậu thì không giống, tôi xem hai cậu là anh em, cho nên tôi không hi vọng các cậu bị người ta mắng sau lưng. Cậu và Tam Hải nhanh chặt đứt đi, cậu là người thông minh, hẳn là rõ hậu quả. Nếu như bên Tam Hải khó mở miệng, tôi giúp cậu được không? Có thể mới đầu mọi người đều khó khăn, nhưng một khi nghĩ thông…. Ưm…”

Lâm Phong nhíu chặt mày, mấy lần muốn đánh gãy lời Cát Châu Dát Mã, nhưng nghe được phần sau, dạ dày đều bốc khói, khóe miệng không thể tự kiểm soát mà nhếch lên, vừa cảm động vừa buồn cười, vì thế suy nghĩ cũng bị kéo theo…

 “ Châu Tử!”

Lâm Phong giơ tay túm chặt Cát Châu Dát Mã, “ Cậu là anh em của tôi! Đích thật là anh em của tôi!” Lâm Phong gào to, khuôn mặt cười đến nở hoa, tạm thời miễn bàn chuyện nhóc con này hiểu lầm sâu cỡ nào, nhưng tiểu dạng* đáng yêu thế này thật khiến người ta cảm động. Hắn chu môi, hung hăng hôn cái chóc lên mặt Cát Châu Dát Mã.

*Tiểu dạng: là kiểu xưng hộ thân mật giữa bạn bè đồng trang lứa, nếu dùng cho người không quen thân sẽ là mất lịch sự, có thể hiểu như cách xưng hô mày-tao giữa bạn bè trong tiếng Việt.

Cát Châu Dát Mã ngây người, choáng váng.

Lâm Phong đang ôm mặt y, cười tủm tỉm, “ Yên tâm, anh đây muốn tìm một người người xinh đẹp như cưng, tên Tam Hải kia vừa cao lớn vừa thô kệch không lọt vào mắt xanh của anh. “

Cát Châu Dát Mã chớp mắt, vươn tay lau mặt mình, rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác* phát hiện, không khí này không đúng, cực kỳ không đúng a~

*Hậu tri hậu giác:chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác, đây chỉ là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ. “Tiên tri tiên giác” nghĩa là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra rất nhanh. “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

Nhìn Cát Châu Dát Mã trợn tròn mắt, Lâm Phong vỗ vai y một cái, nhịn cười, nghiêm mặt nói, “ Tôi cũng không rõ vì sao cậu lại hiểu lầm thành vậy, nếu là do quân huấn lần trước mấy em gái kia nói gì với cậu, cậu đừng tin là thật, đùa cả thôi. “

Mặt Cát Châu Dát Mã đen thui, tuy trong lòng đã loáng thoáng hiểu ra, nhưng vẫn chưa chết tâm mở miệng, “ Nhưng rõ ràng là do chính miệng cậu nói!”

Lâm Phong nghiêng đầu,“ Tôi nói cái gì? “

“ Tôi hỏi có phải cậu với Tam Hải ở cùng một chỗ không?”

“ Thì ở cùng một chỗ thật mà. “

“ Quan hệ có phải không giống với mọi người. “

 “ Lớn lên với nhau từ nhỏ, đương nhiên không giống. “

 “ Nhưng mà khi ông đây bảo cậu không cần quản chuyện yêu đương của Tam Hải, con mẹ nó cậu trả lời tôi thế nào!? “ Cát Châu Dát Mã thẹn quá hóa giận rống lên.

“ Chuyện yêu đương?”

“ Mẹ nó chính miệng cậu nói!” Cát Châu Dát Mã quẹt mũi, hét một hơi, hô hấp cũng gấp gáp.

“ Khoan khoan khoan! “ Lâm Phong giơ tay, nghi hoặc hỏi, “ Tôi nói chuyện yêu đương của Tam Hải khi nào?”

“ Cậu tự nói. “

 “ Được, nhưng tôi hỏi cậu, tôi nói chuyện đó lúc nào?”

 “ Sân thượng.”

Lâm Phong nhớ lại, quả quyết lắc đầu, “ Hôm đó chúng ta có đề cập đến chuyện yêu đương sao?”

 “ Đê ma ma, không phải luôn thảo luận hả? “

 “ Ngày hôm đó đầu tiên tôi nói với cậu chuyện huấn luyện, sau là hút thuốc. “

 “ Hút thuốc ! ! ! ? ? ? ” Tròng mắt Cát Châu Dát Mã trợn ngược, đảo mắt trắng “ Con mẹ nó cậu vẫn nói chẳng lẽ không phải chuyện tình cảm? ?”

“ Tôi thề, vấn đề tôi nói tuyệt đối là hút thuốc. “ Lâm Phong nghiêm túc.

“Ta xxx !” Cát Châu Dát Mã giơ tay tọng một quyền vào mặt Lâm Phong.

Một quyền này là ăn thật, Lâm Phong bị đánh lăn thẳng xuống hai bậc thang, ổn định cơ thể muốn mở miệng chửi, quay người đã nằm úp sấp trên mặt đất.

Cát Châu Dát Mã đứng trên cao, nhướn mày, ngũ quan vặn vẹo, “ Cút mẹ cậu đi, lần sau biểu đạt không rõ ràng đờ mờ đừng có nói chuyện với ông! “ Cát Châu Dát Mã chỉ vào mũi Lâm Phong mắng xong, nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.

Nhìn Cát Châu Dát Mã chạy trối chết, một bụng lửa của Lâm Phong cũng biến mất. Hắn nằm bò trên mặt đất, cười đến toàn thân co giật.

Cười xong, Lâm Phong đứng lên, lau khóe miệng, nhìn mu bàn tay còn dính vết máu, chậc chậc, tên này, xuống tay cũng đủ cứng.

Chẳng qua….

Hiểu lầm này, con mẹ nó tuyệt!

Phốc! ha ha ha !

Lâm Phong ngồi phịch xuống đất cười tiếp.

Cát Châu Dát Mã đi một mạch về ký túc xá, hận không thể lột da mặt mình tống xuống nước lạnh cho bớt xấu hổ.

Đê ma ma, tại sao có thể như vậy hả?

Một quyền đấm phải lớp bông, một quyền hàng thật giá thật, thế nhưng lại gặp phải cục bông kì dị nhảm nhí hết sức.

Cái quái gì thế này?

Vài ngày trôi qua, Cát Châu Dát Mã đều không biết phải mở miệng với Lâm Phong kiểu gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chột dạ lướt qua thật nhanh.

Sau khi trở về suy nghĩ hẳn hoi, tuy không rõ vì sao Lâm Phong nói không phải yêu đương mà là thuốc lá. Nhưng chung quy tiên nhập vi chủ*, giờ nghĩ lại y cũng không hiểu hai câu cuối cùng kia sao lại biến thành có ý nghĩa khác? Khiến y hiểu lầm thành như vậy?

*Tiên nhập vi chủ” – 先入为主: Đây là một câu thành ngữ, dùng để chỉ lời nói đầu tiên tiến nhập vào hoặc ấn tượng đầu tiên nhận được có thể đóng vai trò chủ đạo trong đầu óc. Sau này khi gặp một ý kiến bất đồng khác, hoặc có khả năng không dễ dàng mà tiếp nhận.

Ngay cả Tư Lãng Trạch Nhân cũng bị vạ lây.

Cát Châu Dát Mã 囧 không thể 囧, cuối cùng đổ tất cả lên đầu Tư Lãng Trạch Nhân, cái gì mà Tam Hải và Lâm Phong ở cùng một chỗ, làm cho y nổi lên suy nghĩ, mới để mọi việc phát sinh đến mức này囧.

Tư Lãng Trạch Nhân không dưng bị úp một chậu cứt lên đầu, so với Đậu Nga còn oan hơn, tháng sáu tuyết bay ~

*Nỗi oan của Đậu Nga và câu chuyện tuyết tháng sáu: Chuyện kể về Đậu Nga bị hàm oan giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga có lời muốn nói trước khi chết không, và Đậu Nga đã bảo rằng: “Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”. Sau đó khi đầu Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên tuyết bay khắp trời, và hạn hán đúng 3 năm.

Cát Châu Dát Mã đang nổi nóng, Lâm Phong cũng không điên gì đi tìm xui. Trong thâm tâm lại cảm thấy chuyện này thật thú vị, nhất là khi ánh mắt hai người chống lại nhau, tầm mắt mơ hồ của đối phương, gương mặt quẫn bách đến cực điểm, thật sự là lạc thú khiến người ta hạnh phúc sau giờ học.

Vì thế Lâm Phong nảy ra ý đồ xấu liếc Cát Châu Dát Mã đứng bên kia, thỉnh thoảng còn cố ý sờ khóe môi, chỉ chỉ vết thương trên miệng. Nhìn bộ dáng tiểu Tạng ngạo ỉu xìu đột nhiên bị kích thích nhe răng nhếch miệng giậm chân thật thú vị.

Song trải qua chuyện này, Lâm Phong đối với Châu Tử cũng có nhận thức mới. Vốn nghĩ đối phương vẫn là tên nhóc cá tính xúc động lỗ mãng, nhưng xem ra y đã chân chính trưởng thành rồi, còn học được nhẫn nại và quan tâm, so với lần đầu tiên gặp mặt, cách biệt một trời một vực.

Hiểu lầm đã giải, để xem Cát Châu Dát Mã có thể tức giận bao lâu ? Thân là cán bộ học viên, họp thảo luận vân vân, cho dù Cát Châu Dát Mã không tình nguyện, lại có thể mặc cho bản thân không tiếp xúc với Lâm Phong ư?

Lâm Phong cũng biết mình không thể ôm khư khư nỗi đau của đối phương không tha, chung quy cũng đâu để người ta xù lông* mãi được, đùa vài ngày liền chạy đến xin hướng dẫn. Những lúc cùng Cát Châu Dát Mã bàn bạc đều là bộ dáng giải quyết việc chung, không hề đề cập đến chuyện kia.

* Nguyên văn là nhạ mao –惹毛 :Bị chọc cho nổi giận.

Ngày qua ngày, cảm tình cũng dần khôi phục lại như trước đây, hai người muốn nháo thì nào, muốn cười thì cười, thậm chí còn có thể đem chuyện kia ra kể lại. Nhưng trong lúc mơ hồ, Cát Châu Dát Mã lại biết có vài thứ đang dần thay đổi….

Bình luận về bài viết này