Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 43


Chương 43 – Mâu thuẫn

Nói thật thì y không tin Lâm Phong và Tam Hải là loại quan hệ kia. Thứ đồ chơi kia… nghĩ đến đây Cát Châu Dát Mã liền cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhức, cùng với cơn co thắt từ dạ dày truyền đến. Rõ ràng nhìn hai người đều bình thường, quen biết bọn họ một thời gian dài, y có thể nhìn ra bọn họ giống mình, làm sao có khả năng ở cùng một chỗ chứ?

Không đúng, không đúng.

Cát Châu Dát Mã âm thầm lắc đầu phủ quyết suy đoán lúc trước. Y nghĩ đến một câu tục ngữ, không có lửa làm sao có khói, trên đời này không có bức tường nào mà gió không thổi qua. Bản thân y không nhìn ra, chính bởi vì mình là người bên cạnh, bọn họ đề phòng, mới không cách nào phát giác. Rất nhiều bí mật đều là vô tình bị tiết lộ, cho nên mới có nhiều tin đồn nhảm, xem ra chuyện này là thật.

Cát Châu Dát Mã càng nghĩ càng lệch, càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng. Nhưng bản thân y cố tình lại quên mất, nếu Lâm Phong thật sự đề phòng, hôm nay sẽ nói cho y nghe những lời này sao?

Chẳng qua thế giới này luôn có kiểu người như vậy tồn tại, tệ hơn nữa nó còn chiếm đại đa số. Khi xảy ra chuyện khiến bọn họ sợ hãi hoặc đụng chạm đến vấn đề lợi ích của bản thân, suy nghĩ của bọn họ sẽ trở nên cực kì cố chấp, ý nghĩ cũng hạn hẹp, đáp áp mà bọn họ luôn tự cho là chính xác thực tế lại là sai lầm. Nếu có thể chân chính làm người thứ ba ở bên cạnh quan sát, vấn đề lại khác.

Cho nên, Cát Châu Dát Mã nhanh chóng rơi vào rối rắm do chính bản thân y tạo ra, gỡ không được, lại sinh ra phiền não.

 “Phong Tử! Giặt đồ xong hết chưa? Tao chờ mày đi tắm chung. “ Tam Hải từ cầu thang đi tới, hét to.

“ Sắp xong rồi. “ Lâm Phong cũng lớn giọng đáp lại, nhấc mông đứng dậy.

Trong óc không ngừng lặp đi lặp lại đoạn đối thoại của hai người, khiến toàn thân Cát Châu Dát Mã run rẩy. Y đứng bật dậy, chụp lấy cánh tay Lâm Phong, dứt khoát kéo hắn “ Cậu đi đâu?”

 “Tắm rửa, cậu cũng muốn đi à? “ Lâm Phong mạc danh kỳ diệu nhìn thoáng qua, thấy được trong đôi mắt giăng đầy tơ máu của Cát Châu Dát Mã còn mang theo lệ khí đã lâu không thấy, giống như con quỷ trong cơn ác mộng khắc sâu dưới đáy lòng hắn. “ Tôi, muốn tôi chờ cậu? “ Lâm Phong hỏi, tâm trí có chút rối loạn, tầm mắt cũng mơ hồ.

Cát Châu Dát Mã chậm rãi nheo mắt, màu máu trong mắt càng đậm, “ Nếu cậu cảm thấy ngượng, sao lại tắm chung với hắn?”

Đột nhiên nghe thấy một câu hỏi không đầu không đuôi, Lâm Phong quả thực bị sốc, “ Tôi đi tắm thì sao? Bình thường đều vậy mà? Phòng tắm đâu phải nhà cậu mở? ”. Bị cặp mắt như vậy nhìn chăm chú, Lâm Phong quả thực rất áp lực, chỉ có thể tận lực bình thản hỏi, “ Rốt cuộc cậu bị sao vậy?”

 “ Phòng tắm con mẹ ai mở tôi không biết, nhưng cậu không thể đi chung với hắn, tôi quyết định rồi!” Sức lực túm lấy cổ tay Lâm Phong tăng lên mười phần, lời nói gần như là rít ra từ kẽ răng.

Lâm Phong giãy đủ kiểu đều không có tác dụng, cổ tay bị y làm đau, trong lúc nhất thời cũng không biết Cát Châu Dát Mã phát điên cái gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn y, “ Có việc gì từ từ nói chuyện, đừng động tay động chân. “

Cát Châu Dát Mã cắn môi, không biết phải mở miệng như thế nào, chuyện này hỏi ra ai cũng con mẹ nó mất mặt. Nghe tiếng bước chân Tam Hải truyền tới, y đành tăng thêm lực túm chặt cánh tay Lâm Phong, sắc mặt âm trầm.

Tam Hải từ trong phòng giặt đồ đi ra, vừa lúc thấy hai người lôi kéo, không khí đối chọi gay gắt*, nhất thời nóng nảy chạy nhanh tới, mỗi tay túm lấy một người, miệng liếng thoắn “ Ê ê, các cậu đang làm gì đó? Muốn đánh nhau hả? Buông tay, tôi nói, mau buông tay, Cát Châu Dát Mã cậu có nghe không hả?”

*Nguyên văn là “ châm tiêm đối mạch mang –针尖对麦芒

Nghe thấy Tam Hải gọi cả họ lẫn tên mình, Cát Châu Dát Mã đột nhiên cảm thấy đầu bị đập một cái đau điếng.

Kể từ năm ngoái sau khi hóa giải ác cảm, Tam Hải vẫn một tiếng Châu Tử hai tiếng Châu Tử thân thiết vô cùng. Y nghĩ quan hệ giữa bọn họ đã rất tốt, thế nhưng nay lại bị người ta dùng ngữ khí vừa lạnh lùng vừa xa lạ quát mắng. Cát Châu Dát Mã tức đến hít thở không thông, cười lạnh, “ Được, quan hệ của các cậu không muốn người ta biết, tôi không nên xen vào vướng chân vướng tay có phải không? Con mẹ nó tôi là vì muốn tốt cho ai hả?”

 “Sao, làm sao vậy ?” Tam Hải bị lời nói bi phẫn của Cát Châu Dát Mã làm cho không hiểu ra làm sao, chớp mắt, nhìn về phía Lâm Phong, “ Cậu ta sao vậy? Mày chọc y hả?”

 “Ai mẹ nó biết đâu? Tự động kinh thì có. “ Bị chụp lấy là Lâm Phong, đứng mũi chịu sào cũng là Lâm Phong. Bị chỉ trích như vậy, ngạo khí ẩn sâu trong xương cốt cũng không nhịn được phơi bày hết lên mặt, nào có cái đạo lý bởi vì đời trước mình áy náy với y liền để y làm tới, hắn cũng có giới hạn của mình.

 “Tôi động kinh ? ?” Cát Châu Dát Mã trợn tròn mắt, giơ tay đẩy vai Lâm Phong một cái, “ Hai người con mẹ nó là cái gì, cái gì, có dám nói ra không, tôi sẽ không hỏi?”

Không kịp phòng bị, Lâm Phong bị đẩy lảo đảo suýt ngã. Đến đây hắn thật sự tức giận, nghiến răng nói một câu buông ra, đổi lại lực trên cổ tay càng tăng lên. Lâm Phong giãy kiểu gì cũng không xi nhê, hai mắt lạnh lùng chụp lấy cánh tay Cát Châu Dát Mã, xoay người một cái, khuỷu tay hung hăng đập vào ngực đối phương.

Cát Châu Dát Mã đột nhiên ăn đau, lực trên cổ tay cũng giảm bớt, Lâm Phong nhân cơ hội thoát khỏi ràng buộc trở tay nắm lấy miệng cọp*, quát lớn “ Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? “

*Nguyên văn là hổ khẩu –虎口: Ý chỉ chỗ nguy hiểm.

Hành vi này không khác mấy lửa cháy còn đổ thêm dầu, Cát Châu Dát Mã tính tình nóng nảy nhất thời liền nổi giận, cổ tay vặn ngược, quay người một cái, eo dùng sức, muốn quăng ngã Lâm Phong.

Tay Lâm Phong vòng ra sau thắt lưng Cát Châu Dát Mã, chân móc vào cẳng chân y. Trọng tâm Cát Châu Dát Mã bất ổn lảo đảo gần ngã, nhưng vẫn sống chết bắt lấy tay Lâm Phong không buông, liên lụy Lâm Phong cũng bị ném ra ngoài.

Hai người quấn lấy nhau, vòng vèo một hồi cũng không hơn thua. Tam Hải chưa biết phải tách ra làm sao, hai người một trái một phải đã lăn đến trên đất.

Đến lúc này, hai chữ người thân lập tức hữu dụng.Tam Hải không thèm nghĩ ngợi, trước tiên vọt tới bên người Lâm Phong.

Lúc Cát Châu Dát Mã đứng dậy, Tam Hải liền quỳ rạp trên mặt đất kéo Lâm Phong, quan tâm hỏi hắn có bị làm sao không, Lâm Phong cười khổ lắc đầu.

Hình ảnh này, quả thật ghê tởm.

 “Phi !” Mẹ nó, các người muốn làm đồng tính luyến ái thì cứ làm đi, lão tử con mẹ nó ăn no rửng mỡ mới đi quan tâm mấy người! Cát Châu Dát Mã nhổ một ngụm nước bọt, đứng lên, tức giận đùng đùng quay đầu đi thẳng.

Lâm Phong nhìn theo bóng dáng Cát Châu Dát Mã, nheo mắt, trong lòng thoáng lên một chút sợ hãi.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại thành như vậy?

Cát Châu Dát Mã đi thẳng xuống dưới, ngay cả giặt quần áo cũng quên. Đến khi trở lại, trời đã tối, trong máy giặt không còn quần áo, phía trên cũng không có, Cát Châu Dát Mã tìm quanh mặt đất một vòng, lập tức đi tới chỗ phơi quần áo.

Chắc là có khả năng, Lâm Phong người này cho dù bọn họ cãi nhau, tức giận, thì tính cách vẫn rất tốt, nhất định sẽ giúp y hong khô quần áo.

Khi nhìn thấy trên móc treo quần áo treo từng kiện từng kiện đồng phục có viết tên mình, Cát Châu Dát Mã không khỏi nở nụ cười, âm thầm quyết tâm nhất định phải tìm Lâm Phong nói chuyện, hảo hảo nói chuyện.

Chuyện này là y không đúng , không thể để tình huống như vậy xảy ra thêm một lần nữa. Nhưng…Cát Châu Dát Mã lấy ra một điếu thuốc châm lửa, lưng dựa vào mép tường ngồi xuống.

Lâm Phong và Tam Hải hẳn là quen nhau một thời gian rồi, có lẽ trước khi vào quân giáo đã ở cùng nhau? Mình khuyên có tác dụng sao?

Tuy rằng ngoài miệng nói chán ghét đồng tính luyến ái, nhưng điều kiện tiên quyết đối tượng không phải mình. Nếu đó là người khác, y nghĩ, nếu đổi thành Lâm Phong và Tam Hải, mặc dù ngàn vạn lần không hi vọng, nhưng y thật sự có thể mở miệng bảo bọn họ tách ra sao?

Tam Hải ỷ lại Lâm Phong, Lâm Phong lại rất bảo hộ Tam Hải, loại thân mật khăng khít này vốn là tình cảm anh em, nay nếu trở thành tình yêu, hình như cũng không có ghê tởm đến cùng cực.

Ít nhất, mình bây giờ còn có thể tâm bình khí hòa đi phân tích không phải sao?

Nâng mắt nhìn quần áo bị gió đêm thổi khô đong đưa phấp phới, từng tầng sắc xanh không đồng đều xen kẽ vào nhau, hình thành một lớp ngụy trang tuyệt vời.

Như vậy, có phải bản thân cũng đang muốn ngụy trang, xem như không biết, bình thường giống như trước kia?

Rít một hơi thuốc, hai mắt nheo lại, xuyên qua làn khói xanh u ám giữa màn đêm nhìn về phía trước, những kiện quần áo đong đưa màu sắc đã không còn phân biệt được. Đúng hay sai, trắng hay đen, nên và không nên, bất giác đã trở nên mơ hồ không chính xác.

Người luôn phải trưởng thành không đúng sao? Chính mình trước đây vừa mới chân ướt chân ráo rời khỏi nhà, đã bởi vì một ánh mắt kia liền tràn đầy phẫn nộ, khi đó là mình bộc trực. Nhưng sau nữa năm làm cán bộ học viên đã sớm lĩnh hội được cái gì gọi là nhiều mặt của vấn đề, thế giới đúng sai nào có đơn thuần như vậy, đứng ở góc độ bất đồng đi nhìn nhận vấn đề cũng không hề giống nhau.

Khi điếu thuốc cháy hết, Cát Châu Dát Mã chậm rãi đứng lên, đem đầu thuốc nắm chặt trong lòng bàn tay.

Vô luận nghĩ như thế nào, đồng ý hay không đồng ý, y quyết định hành động theo trái tim mình. Nếu vẫn không làm được y sẽ đi nói chuyện với Lâm Phong, nỗ lực đến phút chót.

Giống như Lâm Phong đã từng nói, quân đội đặt ra kỷ luật nghiêm minh, một cái hố chỉ trồng được một củ cải*, đúng là đúng, mà sai chính là sai, đâu có nhiều lý do như vậy. Chẳng qua như vậy khẳng định trong lòng mình sẽ vẫn có hai loại đáp án xung đột lẫn nhau, cho nên y phải đi tim chân tướng, tìm kiếm sự thật, dù sao lòng người chứ không phải máy móc, nơi đó còn cất chứ thứ gọi là tình cảm.

*Một cái hố chỉ trồng được một củ cải: ý chỉ một sự vật sự việc đã có vị trí xác định, không có chỗ dư thừa.

Lúc Cát Châu Dát Mã xuống lầu tìm người không gặp Lâm Phong, Tam Hải cũng không thấy đâu, chỉ có Phốc Ca ngồi trong phòng, y hỏi ra mới biết, ba người kia hình như đi đánh bóng rổ rồi.

Trong lòng Cát Châu Dát Mã có chút bất mãn.

Lao nhanh xuống lầu, đến sân bóng rổ tìm quanh một vòng, ngay cả ngóc ngách cũng không bỏ qua, nhưng một bóng người cũng không thấy đâu. Cát Châu Dát Mã chạy thẳng đến kí túc xá, bên trong vẫn không có ai.

Nhìn toàn thân Cát Châu Dát Mã mồ hôi đầm đìa, Phốc Ca có lòng tốt nhắc nhở y một câu, “ Cậu thử tới nhà tắm xem sao, hồi nãy không phải cậu với Phong Tử vừa đánh nhau một trận à? Thấy không khí không tốt nên Trần Anh kéo bọn họ đi đánh bóng rổ, tôi đoán chắc đánh xong nên đi tắm rửa rồi. “

Tắm rửa, hai từ này ở trong đầu Cát Châu Dát Mã tương đương với từ cấm. Lúc này y đang không ngừng tưởng tượng hình ảnh Lâm Phong và Tam Hải ở nhà tắm ân ái với nhau, sắc mặt nhất thời xanh mét.

Phốc Ca quét từ trên xuống dưới người Cát Châu Dát Mã, lại bỏ thêm một câu, “ Tôi nghĩ cậu cũng nên đi tắm đi. “

Khóe miệng Cát Châu Dát Mã co rút, bước lui một bước, “ Tôi chờ bọn họ về, về, về kí túc xá chờ, nếu hai người họ về cậu báo với tôi một tiếng, tôi đi tìm bọn họ. “

“Ok.” Phốc ca ừ một tiếng, cúi đầu, tiếp tục xem phim.

Chẳng qua khi Lâm Phong trở về, Phốc Ca đã quẳng chuyện này ra khỏi đầu. Lúc nhớ thì đã tới giờ tắt đèn, hắn nghĩ thôi thì để mai nói cũng được, liền an tâm xoay người đi ngủ.

Đêm nay không riêng gì Cát Châu Dát Mã mất ngủ, Lâm Phong cũng một đêm không ngủ.

So với Cát Châu Dát Mã rối rắm đủ đường, Lâm Phong lại không sao hiểu nổi. Chung quy hắn cảm thấy mình với tên kia sóng điện não thường xuyên không khớp, hai người không ở trên một tần số.

Chẳng qua đầu óc của Lâm Phong phức tạp hơn nhiều, chuyện muốn nghĩ cũng phải nghĩ ở nhiều mặt, mà nghĩ càng nhiều thì càng khó tìm được đáp án. Hết lần này đến lần khác tìm kiếm lý do đầu tiên là mình đi thuyết phục Châu Tử, kết quả lại kéo đến chuyện trước kia. Sau đó lại nghĩ đến hai người cũng chẳng phải mới cãi nhau lần đầu, không quá hai ngày lại tốt, không cần quá nóng vội, vì thế liền an ủi bản thân một chút, tĩnh tâm viết một bản kế hoạch hành quân cấp tốc gửi cho đội trưởng.

Kế hoạch này vừa lúc hợp với Trát Tây đội trưởng có trái tim nhàn rỗi như nước, xem qua thời tiết ngày mai, liền chốt. Rạng sáng 5 giờ, tiếng còi khẩn cấp tập hợp vang lên.

Cát Châu Dát Mã vội vàng chạy xuống tập hợp, nhìn Lâm Phong đứng trước đội ngũ hô khẩu hiệu, biểu tình bình tĩnh giống như không có gì phát sinh, trong lòng nghẹn một cục tức, ăn không tiêu.

Bình luận về bài viết này