Lưu trữ theo thẻ: hỗ công

Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 45


Chương 45 –Cậu nói không rõ ràng, cút!

Lâm Phong bị một tiếng rống dọa sợ, quay đầu nhìn một vòng, mấy cái đầu từ phòng tắm bốn phía ló ra tò mò nhìn bọn họ. Lâm Phong giật giật khóe mắt, trừng Cát Châu Dát Mã.

 “ Cậu làm gì mà lớn tiếng vậy hả? “ Lâm Phong gằn giọng hơi hơi tức giận, trong tiếng nước chảy ào ào phiêu tán bớt.

Cát Châu Dát Mã cũng biết mình hơi quá đáng, rống xong rồi mới giật mình sửng sống, hình tượng giống mấy mụ đàn bà chanh chua này quá ghê, vì thế ngại ngùng thả lỏng tay, cười nịnh nọt, “ Cậu ra ngoài trước đi, có việc gì chờ tôi tắm xong hẵng nói. “

Lâm Phong nhìn quần áo trên người mình, gật đầu.

Cát Châu Dát Mã đợi cho bóng dáng Lâm Phong mất hẳn, mới thở phào nhẹ nhõm, vùi cả người trong nước.

Tiếng nước xối ào ào vang lên bên tai, dòng nước ấm áp vỗ về da thịt, an tĩnh giống như ngăn cách với toàn bộ thế giới….

Đỏ ửng trên mặt được dòng nước ấm áp rửa sạch, cọ đi dư âm xấu hổ. Kỳ thật, đều là đàn ông, đâu phải chưa từng thấy qua, cho dù cậu ấy là loại kia, cũng không có trêu chọc gì mình? Chẳng qua, cảm giác vẫn không được tự nhiên, y không muốn nghĩ, nhưng cũng không cách nào ngăn cản mình hành động theo bản năng.

Quá mất mặt!

“ Châu Tử!”

Giọng nói của Lâm Phong xuyên qua làn nước truyền vào lỗ tai, Cát Châu Dát Mã kinh ngạc quay đầu, “ Không phải bảo cậu ra ngoài chờ? Sao cậu lại…”

Cát Châu Dát Mã nhìn Lâm Phong trần truồng đi qua, để lại một mảnh trắng lóa, còn có cặp mông căng tròn vểnh lên, thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

Ngơ ngác nhìn Lâm Phong đi đến phòng cách vách, xả nước, xối lên mặt và đầu, dòng nước giống như một tấm rèm phân tán sau đó hợp lại trên mặt tạo thành một dải pha lê trong suốt uốn lượn, đôi mắt được nước rửa sạch nhìn về phía y, sau đó nở nụ cười, “ Ầy tôi cũng đang tính đi tắm, hồi sáng mới tắm qua loa, trên người còn bẩn lắm. “

Cát Châu Dát Mã cúi đầu, dùng âm mũi hừ một cái, không thèm nhắc lại. Rõ ràng muốn tìm hắn nói chuyện, nhưng khi người ta đứng trước mặt lại không biết mở lời kiểu gì. Chung quy chuyện này đâu thể so với mấy việc vặt vãnh đánh nhau gây rối, bản thân y không lớn lên ở thành phố, nhưng lý lẽ vẫn hiểu.

Lâm Phong đợi một lúc, thấy Cát Châu Dát Mã không mở miệng, quyết định hỏi trước, “ Châu Tử, hai hôm nay tôi đã suy nghĩ, không biết chúng ta có chỗ nào hiểu lầm, khiến cậu ghét tôi, không đúng, là tức giận. “

 “ Cũng chẳng phải tức giận gì …” Cát Châu Dát Mã ngẩng đầu nhìn Lâm Phong. Lâm Phong tựa vào tường nhìn y, bả vai và cánh tay hình thành hai màu sắc đối lập, ngày thường có quần áo che chắn nên nước da rất trắng. Trước đây cũng không phải chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại nhìn lại không giống, có cảm giác trắng nõn mịn màng, hơn nữa bị nước ấm hun, làn da hơi ửng đỏ. Cát Châu Dát Mã xấu hổ, ánh mắt không biết để đâu cho phải, cuối cùng dừng trên mặt Lâm Phong.

Mắt một mí, môi mỏng, mũi cũng không thẳng, ngũ quan không quá xuất sắc, nhưng hòa cùng một chỗ lại phá lệ thanh tú. Tựa như xuyên qua gương mặt này có thể ngửi được hương vị nam tính, khiến cho người đối diện nhìn vào không khỏi có cảm giác yên lòng.

 “ Tôi nghĩ.” Cát Châu Dát Mã nói, “ Chúng ta nên nói chuyện. “

Lâm Phong cười, rũ nước còn đọng trên mi mắt, “ Bây giờ luôn đi. “

Cát Châu Dát Mã né tránh tầm mắt, nhìn về khoảng không, sau đó giống như rađa quét nhanh một vòng, “ Tắm xong đi, tìm một chỗ an tĩnh. “

Lâm Phong không muốn cưỡng cầu, gật đầu một cái liền xoay người tắm tiếp.

Đàn ông tắm rất nhanh, hơn nữa ở quân giáo tắm chậm sẽ bị người ta nói giống đàn bà. Vì thế trong bầu không khí này, mặc dù không thể đạt tiêu chuẩn như tắm chiến đấu*, nhưng 5 phút đã đủ giải quyết vấn đề.

*Tắm chiến đấu –战斗澡: Là người lợi lợi dụng thời gian rảnh đi trong chiến tranh đi tắm, thường chỉ có vòi sen. Tháng 10 năm 2009, tổng thống Venezuela – Hugo Chavez đã kêu gọi “ tắm trong vòng 3 phút “, bởi vì Venezuela là đất nước nhiều dầu mỏ nhưng lại thiếu nước thiếu điện, kêu gọi “ tắm trong vòng 3 phút “ là để giúp mọi người tiết kết tài nguyên nước.

Tắm xong, Lâm Phong tùy ý để Cát Châu Dát Mã dẫn đi, dọc đường không ai mở miệng, đến tận cầu thang cạnh bãi tập mới dừng lại.

Lâm Phong nhìn sân bóng rổ xa xa, sau đó nhìn mấy thanh niên đang đá bóng, cười nhạo, “ Nơi này rất yên tĩnh ha. “

 “ Trong phòng không thích hợp, ở đây chắc sẽ không có ai chú ý đâu nhỉ? “ Cát Châu Dát Mã trừng mắt liếc hắn một cái.

 “ Rốt cuộc có chuyện gì? Thần bí vậy? “ Lâm Phong cười nói.

Cát Châu Dát Mã nhíu mày, bị thái độ của đối phương khiêu khích có chút bực bội, “ Ừm, Lâm Phong, cậu có thể nghĩ thoáng mọi chuyện rất tốt, nhưng tôi lại phập phồng lo sợ. “

Lâm Phong cười cười, im lặng tiếp tục lắng nghe. Trên mặt Cát Châu Dát Mã viết bốn chữ to tướng, sự tình nghiêm trọng! Đến cuối cùng là chuyện gì, nghiêm trọng đến mức nào? Ngay cả hắn cũng có chút hoảng sợ.

Hai người im lặng chốc lát, Cát Châu Dát Mã vốn không phải là người có thể giữ miệng, nhịn lâu toàn thân giống như bị táo bón, đủ khó chịu. Nay hai người cuối cùng cũng có thể gặp mặt riêng, sớm giải thoát tâm tư mới tốt, y hít một hơi thẳng thắn, “ Lâm Phong, cậu với Tam Hải không thể ở cùng nhau. “

Lâm Phong nhướn mày, không hiểu.

“ Mặc dù việc này là anh tình tôi nguyện, nhưng đàn ông và phụ nữ ở chung mới đúng, các cậu không thể vì nhất thời tò mò mà ở cùng nhau, cậu có biết mọi người đều rất phiền muộn. “

Lâm Phong chớp mắt, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Cát Châu Dát Mã, muốn mở miệng nhưng một chữ cũng không nhả ra được. Hình như, hắn hơi hơi nắm bắt được vấn đề rồi.

Nếu đã quyết định nói, Cát Châu Dát Mã cũng không thèm nói bóng nói gió, trực tiếp mở lời “ Nếu đổi lại là người không quen, tôi cũng lười nói, trực tiếp nổi giận tẩn cho hắn một trận là xong. Nhưng các cậu thì không giống, tôi xem hai cậu là anh em, cho nên tôi không hi vọng các cậu bị người ta mắng sau lưng. Cậu và Tam Hải nhanh chặt đứt đi, cậu là người thông minh, hẳn là rõ hậu quả. Nếu như bên Tam Hải khó mở miệng, tôi giúp cậu được không? Có thể mới đầu mọi người đều khó khăn, nhưng một khi nghĩ thông…. Ưm…”

Lâm Phong nhíu chặt mày, mấy lần muốn đánh gãy lời Cát Châu Dát Mã, nhưng nghe được phần sau, dạ dày đều bốc khói, khóe miệng không thể tự kiểm soát mà nhếch lên, vừa cảm động vừa buồn cười, vì thế suy nghĩ cũng bị kéo theo…

 “ Châu Tử!”

Lâm Phong giơ tay túm chặt Cát Châu Dát Mã, “ Cậu là anh em của tôi! Đích thật là anh em của tôi!” Lâm Phong gào to, khuôn mặt cười đến nở hoa, tạm thời miễn bàn chuyện nhóc con này hiểu lầm sâu cỡ nào, nhưng tiểu dạng* đáng yêu thế này thật khiến người ta cảm động. Hắn chu môi, hung hăng hôn cái chóc lên mặt Cát Châu Dát Mã.

*Tiểu dạng: là kiểu xưng hộ thân mật giữa bạn bè đồng trang lứa, nếu dùng cho người không quen thân sẽ là mất lịch sự, có thể hiểu như cách xưng hô mày-tao giữa bạn bè trong tiếng Việt.

Cát Châu Dát Mã ngây người, choáng váng.

Lâm Phong đang ôm mặt y, cười tủm tỉm, “ Yên tâm, anh đây muốn tìm một người người xinh đẹp như cưng, tên Tam Hải kia vừa cao lớn vừa thô kệch không lọt vào mắt xanh của anh. “

Cát Châu Dát Mã chớp mắt, vươn tay lau mặt mình, rốt cuộc cũng hậu tri hậu giác* phát hiện, không khí này không đúng, cực kỳ không đúng a~

*Hậu tri hậu giác:chính là độ nhạy cảm đối với sự việc, đầu tiên là tiên tri tiên giác đến cuối cùng là hậu tri hậu giác, đây chỉ là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ. “Tiên tri tiên giác” nghĩa là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra rất nhanh. “Hậu tri hậu giác” là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. Quá trình từ “tri” (nhận thức) tới “giác” (hiểu rõ) chính là quá trình tự dung nhập những thứ thuộc thế giới bên ngoài vào bên trong mình.

Nhìn Cát Châu Dát Mã trợn tròn mắt, Lâm Phong vỗ vai y một cái, nhịn cười, nghiêm mặt nói, “ Tôi cũng không rõ vì sao cậu lại hiểu lầm thành vậy, nếu là do quân huấn lần trước mấy em gái kia nói gì với cậu, cậu đừng tin là thật, đùa cả thôi. “

Mặt Cát Châu Dát Mã đen thui, tuy trong lòng đã loáng thoáng hiểu ra, nhưng vẫn chưa chết tâm mở miệng, “ Nhưng rõ ràng là do chính miệng cậu nói!”

Lâm Phong nghiêng đầu,“ Tôi nói cái gì? “

“ Tôi hỏi có phải cậu với Tam Hải ở cùng một chỗ không?”

“ Thì ở cùng một chỗ thật mà. “

“ Quan hệ có phải không giống với mọi người. “

 “ Lớn lên với nhau từ nhỏ, đương nhiên không giống. “

 “ Nhưng mà khi ông đây bảo cậu không cần quản chuyện yêu đương của Tam Hải, con mẹ nó cậu trả lời tôi thế nào!? “ Cát Châu Dát Mã thẹn quá hóa giận rống lên.

“ Chuyện yêu đương?”

“ Mẹ nó chính miệng cậu nói!” Cát Châu Dát Mã quẹt mũi, hét một hơi, hô hấp cũng gấp gáp.

“ Khoan khoan khoan! “ Lâm Phong giơ tay, nghi hoặc hỏi, “ Tôi nói chuyện yêu đương của Tam Hải khi nào?”

“ Cậu tự nói. “

 “ Được, nhưng tôi hỏi cậu, tôi nói chuyện đó lúc nào?”

 “ Sân thượng.”

Lâm Phong nhớ lại, quả quyết lắc đầu, “ Hôm đó chúng ta có đề cập đến chuyện yêu đương sao?”

 “ Đê ma ma, không phải luôn thảo luận hả? “

 “ Ngày hôm đó đầu tiên tôi nói với cậu chuyện huấn luyện, sau là hút thuốc. “

 “ Hút thuốc ! ! ! ? ? ? ” Tròng mắt Cát Châu Dát Mã trợn ngược, đảo mắt trắng “ Con mẹ nó cậu vẫn nói chẳng lẽ không phải chuyện tình cảm? ?”

“ Tôi thề, vấn đề tôi nói tuyệt đối là hút thuốc. “ Lâm Phong nghiêm túc.

“Ta xxx !” Cát Châu Dát Mã giơ tay tọng một quyền vào mặt Lâm Phong.

Một quyền này là ăn thật, Lâm Phong bị đánh lăn thẳng xuống hai bậc thang, ổn định cơ thể muốn mở miệng chửi, quay người đã nằm úp sấp trên mặt đất.

Cát Châu Dát Mã đứng trên cao, nhướn mày, ngũ quan vặn vẹo, “ Cút mẹ cậu đi, lần sau biểu đạt không rõ ràng đờ mờ đừng có nói chuyện với ông! “ Cát Châu Dát Mã chỉ vào mũi Lâm Phong mắng xong, nổi giận đùng đùng xoay người bước đi.

Nhìn Cát Châu Dát Mã chạy trối chết, một bụng lửa của Lâm Phong cũng biến mất. Hắn nằm bò trên mặt đất, cười đến toàn thân co giật.

Cười xong, Lâm Phong đứng lên, lau khóe miệng, nhìn mu bàn tay còn dính vết máu, chậc chậc, tên này, xuống tay cũng đủ cứng.

Chẳng qua….

Hiểu lầm này, con mẹ nó tuyệt!

Phốc! ha ha ha !

Lâm Phong ngồi phịch xuống đất cười tiếp.

Cát Châu Dát Mã đi một mạch về ký túc xá, hận không thể lột da mặt mình tống xuống nước lạnh cho bớt xấu hổ.

Đê ma ma, tại sao có thể như vậy hả?

Một quyền đấm phải lớp bông, một quyền hàng thật giá thật, thế nhưng lại gặp phải cục bông kì dị nhảm nhí hết sức.

Cái quái gì thế này?

Vài ngày trôi qua, Cát Châu Dát Mã đều không biết phải mở miệng với Lâm Phong kiểu gì, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chột dạ lướt qua thật nhanh.

Sau khi trở về suy nghĩ hẳn hoi, tuy không rõ vì sao Lâm Phong nói không phải yêu đương mà là thuốc lá. Nhưng chung quy tiên nhập vi chủ*, giờ nghĩ lại y cũng không hiểu hai câu cuối cùng kia sao lại biến thành có ý nghĩa khác? Khiến y hiểu lầm thành như vậy?

*Tiên nhập vi chủ” – 先入为主: Đây là một câu thành ngữ, dùng để chỉ lời nói đầu tiên tiến nhập vào hoặc ấn tượng đầu tiên nhận được có thể đóng vai trò chủ đạo trong đầu óc. Sau này khi gặp một ý kiến bất đồng khác, hoặc có khả năng không dễ dàng mà tiếp nhận.

Ngay cả Tư Lãng Trạch Nhân cũng bị vạ lây.

Cát Châu Dát Mã 囧 không thể 囧, cuối cùng đổ tất cả lên đầu Tư Lãng Trạch Nhân, cái gì mà Tam Hải và Lâm Phong ở cùng một chỗ, làm cho y nổi lên suy nghĩ, mới để mọi việc phát sinh đến mức này囧.

Tư Lãng Trạch Nhân không dưng bị úp một chậu cứt lên đầu, so với Đậu Nga còn oan hơn, tháng sáu tuyết bay ~

*Nỗi oan của Đậu Nga và câu chuyện tuyết tháng sáu: Chuyện kể về Đậu Nga bị hàm oan giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga có lời muốn nói trước khi chết không, và Đậu Nga đã bảo rằng: “Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền”. Sau đó khi đầu Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên tuyết bay khắp trời, và hạn hán đúng 3 năm.

Cát Châu Dát Mã đang nổi nóng, Lâm Phong cũng không điên gì đi tìm xui. Trong thâm tâm lại cảm thấy chuyện này thật thú vị, nhất là khi ánh mắt hai người chống lại nhau, tầm mắt mơ hồ của đối phương, gương mặt quẫn bách đến cực điểm, thật sự là lạc thú khiến người ta hạnh phúc sau giờ học.

Vì thế Lâm Phong nảy ra ý đồ xấu liếc Cát Châu Dát Mã đứng bên kia, thỉnh thoảng còn cố ý sờ khóe môi, chỉ chỉ vết thương trên miệng. Nhìn bộ dáng tiểu Tạng ngạo ỉu xìu đột nhiên bị kích thích nhe răng nhếch miệng giậm chân thật thú vị.

Song trải qua chuyện này, Lâm Phong đối với Châu Tử cũng có nhận thức mới. Vốn nghĩ đối phương vẫn là tên nhóc cá tính xúc động lỗ mãng, nhưng xem ra y đã chân chính trưởng thành rồi, còn học được nhẫn nại và quan tâm, so với lần đầu tiên gặp mặt, cách biệt một trời một vực.

Hiểu lầm đã giải, để xem Cát Châu Dát Mã có thể tức giận bao lâu ? Thân là cán bộ học viên, họp thảo luận vân vân, cho dù Cát Châu Dát Mã không tình nguyện, lại có thể mặc cho bản thân không tiếp xúc với Lâm Phong ư?

Lâm Phong cũng biết mình không thể ôm khư khư nỗi đau của đối phương không tha, chung quy cũng đâu để người ta xù lông* mãi được, đùa vài ngày liền chạy đến xin hướng dẫn. Những lúc cùng Cát Châu Dát Mã bàn bạc đều là bộ dáng giải quyết việc chung, không hề đề cập đến chuyện kia.

* Nguyên văn là nhạ mao –惹毛 :Bị chọc cho nổi giận.

Ngày qua ngày, cảm tình cũng dần khôi phục lại như trước đây, hai người muốn nháo thì nào, muốn cười thì cười, thậm chí còn có thể đem chuyện kia ra kể lại. Nhưng trong lúc mơ hồ, Cát Châu Dát Mã lại biết có vài thứ đang dần thay đổi….

Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 42


Chương 42 – Kê đồng áp giảng*

*Kê đồng áp giảng – 鸭讲 : Tên một bộ phim hài “Gà nói với vịt”: Tại Hồng Kông có 1 tiệm vịt quay tên là “Tiệm cơm vịt quay Lão Hứa” do Lão Hứa làm chủ. Nhưng Lão Hứa là 1 người vô cùng cổ hủ, vừa tự mãn lại vừa keo kiệt; dù tiệm ăn dơ bẩn và lạc hậu cũng không chịu cải tiến. Sau đó, đối diện tiệm vịt quay bỗng xuất hiện 1 tiệm thức ăn nhanh “Gà rán Danny” và kéo hết khách của Lão Hứa. Dưới sự giúp đỡ của gia đình và nhân công, ông dần dần tỉnh ngộ và thay đổi. Sau này trở thành 1 trong “thập đại thương nghiệp kì tài”.

Hai tuần quân huấn sau nghi thức duyệt binh kéo dài tới trưa và buổi tối song phương hội diễn cuối cùng cũng hạ màn thành công.

Còn bản thân đội viên đến cùng có thông qua đợt quân huấn này tìm được bạn gái hay không Lâm Phong không biết, chỉ là theo tình hình trước mắt tieba* của Côn Lục lại nóng lên. Những đội viên có mặt mũi đương nhiên không có gì đáng ngại, nhóm đội viên khí chất tầm trung trở lên thì lên tieba để lại tên tuổi, thông báo tieba đầy lời thú nhận ngọt ngào. Thậm chí những người suốt tám trăm năm không biết thư tình là cái chi, cũng có lời gửi gắm tới trường học, đương nhiên phần này không đến được tay bọn họ.

*Tieba( Potsbar /thiếp ba) là một trang mạng xã hội phổ biến ở Trung Quốc, mỗi bar có chức năng khá giống một page riêng ở facebook, tuy nhiên giao diện lại giống forum.

Sau đó toàn bộ sinh viên phải viết tổng kết, đội trưởng thì làm một chuyến thăm đáp lễ, điều tra xem có đội viên nào vi phạm quy định không.

Đáng mừng là tất cả mọi người đều biết điểm dừng, không ai để số điện thoại lộ ra ngoài. Về phần ảnh chụp, quân giáo không có biện pháp khống chế, nhưng cũng không biết do các cô giấu quá kỹ hay là bọn họ không tìm được. Tam Hải lục từng ngóc ngách trên mạng cũng không thấy một tấm ảnh chụp chính mình.

Vì thế cũng chỉ đành ôm mấy câu để lại trên bài post*, “ Huấn luyện viên Biện thật đẹp trai “,  ngẩn ngơ hạnh phục vài ngày.

*Nguyên văn là thiếp tử –贴子: Bài viết, bài post.

Quân huấn chấm dứt, chương trình học chính quy lại bắt đầu, tất cả sinh viên đều trở về với cương vị công tác vốn cố. Vẫn 15+7, bảy ngày học văn hóa, mười lăm ngày học quân thể, ba ngày một lần 10km võ trang việt dã. Cường độ huấn luyện quân thể cũng dần đi vào ổn định, việc huấn luyện dường như đã trở thành thói quen, một phần của cuộc sống nên không ai cảm thấy vất vả, thậm chí ngay cả mấy âm thanh oán giận cũng dần biến mất.

Trải qua lần quân huấn này, Trát Tây đội trưởng cũng có ý muốn nhường quyền, công tác dần dần chuyển giao cho mấy người Lâm Phong. Thi thoảng trên lớp học quân thể của trung đội ba người hướng dẫn đổi thành Lâm Phong, Trát Tây đội trưởng ngồi trong văn phòng máy lạnh phe phẩy uống trà, nhàn rỗi đến không thể nhàn rỗi hơn.

Gánh nặng đột nhiên đè lên vai nhóm cán bộ học viên, ai cũng oán giận đội trưởng nhà mình càng ngày càng lười. Hi vọng đội trướng sớm ngày cùng chị dâu biến thành tướng phu thê*, bụng căng tròn.

*Tướng phu thê –夫妻相:đại khái là vợ chồng sau một thời gian sống chung dễ bị ảnh hưởng lẫn nhau dần có tướng mạo, thói quen, tính cách giống nhau. 

Trát Tây đội trưởng con người bất lương này cũng không biết sao lại đoán được tâm tư của mọi người, trong một lần họp nhếch mép cười lạnh, “ Thế nào? Nghĩ vậy là tôi phải dẫn các cậu hả? Hay cho rằng tôi không muốn quản các cậu? Nhìn mấy tên nhóc các cậu nhe răng nhếch miệng mới khiến cho tinh thần và thể xác của tôi khỏe mạnh. Tôi còn đang sợ mình buồn hỏng đây, nếu không ngày mai tôi dẫn bọn cậu huấn luyện 5km võ trang việt dã hành quân cấp tốc*?”

*Hành quân cấp tốc – 强行: Là thuật ngữ nói về việc dụng binh ở cổ đại, ở ngày nay thì là bộ đội lập thành một cánh quân di chuyển theo lộ tuyến đã được chỉ định, là phương pháp cơ bản của bộ đội cơ động.

Mọi người vội vàng nói, vậy thôi ngàu cứ tiếp tục uống trà hóng gió đi ạ, nơi này có bọn em. Bọn em cam đoan sẽ làm đến phong sinh thủy khởi*, quyết không để cho đội trưởng ngài phải lo lắng một phân nào.

*Phong sinh thủy khởi –风生水起: gió nổi nước lên. Chỉ làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.

Trát Tây đội trưởng nhấp một ngụm trà, nở nụ cười, phong thái mười phần giống Hoắc chính ủy.

Nhưng nếu Trát Tây đội trưởng đã nhắc đến chuyện hành quân cấp tốc, Lâm Phong nhất thời liền để tâm, dù sao cũng đến lúc cần luyện tập đội hình rồi.

Vốn Lâm Phong làm việc gì cũng thích tự mình nghĩ, quyết định xong thì lập báo cáo đưa lên, hiếm khi cùng người khác thương lượng. Nhưng từ ngày Cát Châu Dát Mã trở thành cán bộ sinh viên, Lâm Phong đành dựa theo nguyên tắc trao đổi, thực tế là hướng dẫn, có chuyện gì cũng lôi kéo Cát Châu Dát Mã thì thầm.

Hôm nay, huấn luyện võ trang việt dã chấm dứt, trở về kí túc xá, thay quần áo, cởi giày, một cỗ mùi chua bay khắp phòng. Tuy nói kí túc xá nam sinh chẳng khác nào ổ chó, vừa lộn xộn vừa bẩn, nhưng đến quân giáo tuyệt đối phải gọn gàng sạch sẽ. Bọn họ cởi quần áo trên người, cộng với tất thối, quần lót đều quăng hết cho Lâm Phong đi giặt.

Kí túc xá xếp lịch trực nhật một tuần một lần, tuần này vừa lúc đến phiên Lâm Phong.

Lâm Phong ôm một đống lớn quần áo bẩn lên sân thượng, mở bốn cái máy giặt, phân chia quần áo của từng người ném vào.

Quân giáo học phí miễn, phí lặt vặt miễn, máy giặt là của tập thể, lại không thu tiền điện tiền nước. Dùng một lúc một bốn máy giặt vừa nhanh vừa tiện, dù sao không phải của mình không đau lòng.

Máy giặt tự động lợi ở chỗ không cần nhìn, nhấn nút một cái coi như xong việc, nên làm gì thì làm đó. Nhưng căn bản là không ai dám bỏ đi chỗ khác, nếu quá thời gian mà chưa về kịp, người sau muốn dùng máy giặt sẽ đem quần áo của mình ném một bên, không cẩn thận rơi xuống đất còn phải giặt lại lần nữa.

Lúc giải tán mới hơn 4 giờ chiều, mặt trời còn chói chang. Lâm Phong tìm một chỗ râm mát, chẳng bao lâu Cát Châu Dát Mã cũng ôm một đống đồ đi lên.

Lâm Phong đứng trong phòng giặt đồ thò đầu ra, “ Ai u~ Sao cậu cũng lên đây, đang có việc muốn trao đổi cùng cậu. “

Cát Châu Dát Mã ừ một tiếng, bước vào, lúc trở ra liền trực tiếp chạy đến chỗ Lâm Phong.

Hai người tựa vào bức tường phía sau, im lặng hai giây, Lâm Phong mở miệng nói, “ Cuối tuần mở cái 10km không?”

 “Hành quân cấp tốc ?” Cát Châu Dát Mã nghĩ chút liền thông, nếu là võ trang việt dã ngày nào cũng phải luyện, Lâm Phong không cần thiết phải tìm mình bàn bạc.

 “ Ừa, 10km hành quân cấp tốc, có làm khó dễ bọn họ quá không?”

Cát Châu Dát Mã nghĩ nghĩ, không chắc chắn, “ Sáng sớm hẳn là được, hôm nay thì quá nắng, không cần thiết phải hành mọi người đến ngất. “

 “Khai giảng xong, nhìn trạng thái mọi người cũng không tốt lắm, tâm tư còn treo ngược ở đâu đâu. “

 “Hai tháng nghỉ lận mà, hơn nữa đội trưởng không ra mặt, chỉ dựa vào cậu không áp được đâu. “

Lâm Phong ngồi xổm di chuyển hai bước, dựa bên cạnh Cát Châu Dát Mã, mỉm cười, “ Ê, gần đây cậu cũng giúp đỡ tôi không ít, cảm ơn nha. “

 “ Hầy anh đây cũng là cán bộ học viên, là lẽ đương nhiên thôi. “ Đuôi lông mày Cát Châu Dát Mã khẽ nhếch, nở nụ cười, “ 10km hành quân cấp tốc tôi sẽ suy nghĩ, tính cuối tuần này hả? Muốn thông báo trước tiếng không?”

Lâm Phong lắc đầu,“ Chờ lúc hành quân võ trang việt dã trực tiếp hạ lệnh luôn, xem như luyện tập phản ứng của đội viên khi phát sinh tình huống đột ngột. “

 “ Ok!” Hai mắt Cát Châu Dát Mã phát sáng, “ Tới lúc đó một bên ẩn nấp tại chỗ một bên làm quân địch giả cách đấu thử xem thế nào?”

Lâm Phong làm dấu ok, cười xấu xa, “ Lát nữa trở về tôi làm cái kế hoạch nộp lên, đảm bảo đội trưởng đồng ý trăm phần trăm. “

 “ Nè, Phong Tử, kế hoạch khỏi cần đưa tôi xem, thời gian, từng hạng mục huấn luyện cụ thể tôi không muốn biết. Từ lúc lên làm cán bộ học viên cái gì cũng biết trước, chả còn gì thú vị. “

 “ Thế tôi đây chịu thiệt nhiều lần à?” Lâm Phong oán giận, hai mắt híp lại, mang theo vài phần lấy lòng cười, cọ cọ, “ Nếu không lần này cho tôi thoải mái tí, cậu làm bản kế hoạch ha. Từ khi quân huấn chấm dứt đến giờ, chưa ngày nào tôi trở thành binh lính thường, kế hoạch huấn luyện của đội viên cơ bản đều phải qua tay tôi, lần này đến lượt tôi nghỉ ngơi. “

 “Mặc kệ, chuyện tốt xấu gì cũng đổ trên người tôi !” Cát Châu Dát Mã nhướn mày, “ Chức phó đội cậu chiếm không tha làm gì, đáng đời. “

 “ Nói như cậu là không được. “ Lâm Phong nhíu mày, nâng khuỷu tay đụng y, Cát Châu Dát Mã bị đụng lảo đảo suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, vội vàng chống tay trên mặt đất, sau đó tung một cước. Lâm Phong lười trốn, một cước này đá trúng đầu gối, hắn chỉ vào dấu chân to bự cười nói, “ Bẩn rồi, đền cho tôi. “

 “Bồi cái rắm!” Cát Châu Dát Mã xì một tiếng khinh miệt, “ Cũng không đá đến quần cậu, có bản lĩnh cậu lột da ra đi, tôi đền cho cậu. “

 “ Mẹ cậu đây là da thật đó, cậu làm một cái dấu chân to bự chảng, tôi phải ăn thiệt! “ Lâm Phong nỗi hứng thú vô lại, “ Nếu không vậy đi, cậu đưa mặt cho tôi, để tôi đạp lại một cước, hai chúng ta coi như hòa. “

 “ Cậu nhanh tỉnh lại đi. “ Cát Châu Dát Mã nghiến răng bày ra biểu tình khinh bỉ, lười cùng tên Lâm Phong không biết xấu hổ này đấu võ mồm.

Im lặng một lúc, Lâm Phong cảm thấy bầu không khí hơn nhàm chán, vì thế tán dóc, “ Châu Tử, nghe nói gần đây cậu đang cai thuốc lá?”

 “ Ừ, cậu mới biết hả, cũng một thời gian rồi. “

 “ Không có người kể tôi cũng không để ý, chẳng qua tìm chút đề tài nói chuyện thôi. “

 “ Hút thuốc có hại cho sức khỏe, vả lại trường học cũng cấm hút thuốc, mỗi lần về kí túc xá đóng cửa lại mới được hít hai ngụm, lâu quá cũng không còn thèm. “ Cát Châu Dát Mã giải thích, chẳng qua trong lòng suy nghĩ bây giờ ngồi chờ cũng rất buồn tẻ, hút một điếu coi như có chút chuyện để làm. Đáng tiếc bên này mới nhấc mông đứng lên, đã bị người ta đè ngược trở về.

 “ Làm gì vậy? Tính về lấy thuốc à? “ Lâm Phong liếc y, “ Nếu ai cai thuốc cũng như cậu thì còn cai làm gì nữa? “

 “Tôi nhớ cậu cũng không hút thuốc nhỉ? “ Cát Châu Dát Mã nhớ tới lần đầu tiên gặp Lâm Phong, cũng chính một lần tiếp xúc ngắn ngủi kia nhấc lên lửa hận giữa hai người, ánh mắt coi thường đó quả thực khiến người ta có xúc động muốn tọng một quyền, “ Nè, khi đó cậu đang suy nghĩ gì hả? “

 “ Đang nghĩ đến cậu, lúc trước ở cầu thang có gặp qua chúng ta đều không phải. “ Lâm Phong tránh nặng tìm nhẹ đáp một câu, nhớ tới bao thuốc lá Vân Nam kia dường như vẫn còn đặt trong ngăn kéo ở nhà mình, hương vị cay xè cả cổ họng, ký ức vẫn còn mới mẻ “ Rất khó hút. “

“ Có gì mà khó? Tôi thấy cũng được lắm mà. “ Cát Châu Dát Mã không rõ, rõ ràng là hắn trêu chọc mình trước đúng không nào? Sao đến bên miệng Lâm Phong, lại đổi thành mình không phải?

 “Ai, tôi chỉ là buồn tẻ nói một chút, cậu hứng thú với loại nào?” Lâm Phong nhớ rõ lần trước đến Tây Tạng, người Tạng hút thuốc cũng như bọn họ, đại đa số đều là thuốc lá Vân Nam, Hồng Tháp Sơn, Tử Vân,…vv

 “  Hứng thú cái gì chứ? “ Cát Châu Dát Mã bị hỏi không hiểu ra làm sao.

 “ Thì thích mấy loại nặng một chút hay là nhẹ một chút. “

Cát Châu Dát Mã bị hỏi đến có chút hồ đồ, lựa chọn đáp một câu, “ Nhẹ đi?”

 “ Nhìn không ra đó, tôi tưởng cậu phải thích mấy loại nặng chứ. Giống như con gái Tây Tạng, cảm giác đầu tiên đập vào mắt là đặc biệt ngay thẳng đặc biệt hào phóng, rất trực tiếp. “

Cát Châu Dát Mã chớp mắt, xác nhận  là đang nói đến phụ nữ, “ Ừm, bởi vì quen rồi nên không cảm thấy mới mẻ, vẫn là con gái Bắc Kinh tốt nhất. “

 “Bắc Kinh? Không nghĩ tới đó, cậu chỉ mới đọc qua đã nghĩ như vậy. Trước kia Bắc Kinh đích thực nhu hòa. “

“ Đúng chứ?” Cát Châu Dát Mã nở nụ cười đáng khinh, chọt Lâm Phong một cái, “ Sao hôm nay lại nói chuyện này với tôi? Mùa xuân đến rồi hả*?

*Mùa xuân ở đây tức là biết yêu ấy =)))

 “ Mùa xuân đến rồi? ” Lâm Phong cười đến khàn cổ,“ Tôi chỉ là nhàm chán có được không hả? Mấy trò đó có gì tốt? Cậu xem bọn Tư Lãng Trạch Nhân gần nhất thể lực đều theo không kịp, trở về cậu nên khuyên bọn họ. “

Cát Châu Dát Mã tức thời trợn tròn mắt,“Trạch Nhân bọn họ làm sao vậy? Tôi còn chẳng biết? Cậu làm sao mà biết? Khi nào thì tiếp xúc? “

 “ Mỗi ngày, tôi đều chứng kiến vài lần. “

 “ Cậu thấy được? “ Lông mao Cát Châu Dát Mã dựng thẳng lên, quyết đoán giơ tay cắt ngang lời Lâm Phong, “ Cậu không chuyện gì lôi mấy chuyện này ra nói làm gì? Còn ngại mình quản chưa đủ nhiều việc hả? Đến cả việc này cũng phải quản? Hơn nữa, bọn họ dẫn quân huấn đều rất tự giác, tôi nhìn thấy rất ổn mà, có thể xảy ra chuyện gì???”

Đây là bởi vì giám sát bất lực, cho nên tạc mao* ?

*Tạc mao – 炸毛:  chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.

Lâm Phong nhìn chằm chằm Cát Châu Dát Mã ngây ngốc nửa ngày, hắng giọng, nở nụ cười, “ Được, không nói chuyện này, dù sao cũng không phải chuyện gì đáng lo lắm. “

Cát Châu Dát Mã ngẫm lại, cũng đúng, đều là người trưởng thành hết rồi, không phải chỉ là nói chuyện yêu đương thôi à, có gì phải xoắn, “ Lát về tôi sẽ tìm Trạch Nhân nói chuyện, cam đoan sẽ không để hắn ảnh hướng đến vấn đề kỷ luật trong trường? “

 “ Ừm, nên nói, Tam Hải cũng bị các người dạy hỏng rồi, lần trước bị tôi bắt một lần, còn chưa kịp nói hắn. Buổi tối cậu tìm Trạch Nhân nói chuyện, tôi với Tam Hải cũng qua. “

 “ Ok. “ Cát Châu Dát Mã gật đầu, chớp mắt, nở nụ cười, “ Kỳ thật cũng chỉ một lần mà thôi, anh tình em nguyện, cậu đừng quản nghiêm quá. “

 “Không được, không giống nhau. “ Sắc mặt Lâm Phong hơi lạnh, “ Tam Hải tuy nhìn vênh váo hống hách, nhưng là người đơn thuần, lòng hiếu kỳ lại nặng, rất dễ dàng học xấu. Từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn luôn nhìn hắn, chuyện này đè lên lưng tôi, tôi phải quản. “

Nhìn vẻ mặt Lâm Phong khi nói tràn đầy căm phẫn, Cát Châu Dát Mã đột nhiên nhớ đến mấy lời thảo luận trong kí túc xá ngày đó. Hiện tại biểu tình này của Lâm Phong… Cát Châu Dát Mã không muốn hiểu sai, nhưng sự thật là y ngửi được một cỗ mùi chua, Lâm Phong và Tam Hải, Lâm Phong và Tam Hải… Sẽ không thật sự là loại quan hệ kia chứ?

 “Tôi nói này……” Cát Châu Dát Mã hơi không cười, dò hỏi “ Tình cảm của cậu với Tam Hải tốt lắm à? “

 “ Ừ!” Lâm Phong gật đầu, “ Cậu không thấy bọn tôi thường xuyên ở cùng một chỗ hả? Điều này cũng nhìn không ra? “

Nụ cười Cát Châu Dát Mã cứng ngắc, ánh mắt chớp động, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều đang dựng ngược, chưa từ bỏ ý định xác nhận thêm một câu, “ Cái kia… Quan hệ của các cậu không giống đúng không? “

Lâm Phong chớp mắt, nghi hoặc quét mắt liếc y một cái, “ Cậu nhìn không ra hả? Chuyện này còn phải hỏi?”

Kinh ngạc cùng hoảng sợ nghẹn đặc trong cuống họng, rốt cục không nén được nở nụ cười xấu hổ “ A, ha ha ha “.

Cười xong, Cát Châu Dát Mã liền cúi đầu, che dấu bối rối trong mắt, chỉ cảm thấy ánh mặt trời nóng rực không ngừng chớp lóa, đầu óc đã hỗn loạn thành một nùi.

 

Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 40


Chương 40 – Tình ca hát đối

Lâm Phong đuối lí, bỗng dưng tỉnh ngộ đấu khẩu với người này quá nhàm chán, giơ tay đập cái “ bốp” lên tay mình, cười nói, “ Mẹ nó muỗi nhiều dã man, về thôi. “

Cát Châu Dát Mã khó lắm mới có dịp chiếm thế thượng phong, nhất thời nổi giận, “ Hơ đấu không lại người ta liền kiếm cớ bỏ chạy, đê tiện. “

 “ Tôi với cậu đấu cái gì? “ Lâm Phong mở to mắt, vẻ mặt vô tội, “ Sắp tới 9 giờ rồi, còn khoảng 30 phút nữa là tập hợp điểm danh, cậu không về hả?”

Cát Châu Dát Mã nghiến răng ken két, đứng dậy tắt máy tính, trên đường về còn nỗ lực kéo lại ưu thế, đều bị Lâm Phong giả ngu bỏ qua.

Vì thế, “ viên trân châu cát tường “ Châu Tử lần thứ hai sâu sắc lĩnh ngộ, cơ hội đôi khi chỉ tới một lần, qua thôn này sẽ không còn nhà trọ nào khác*. Muốn chiếm ưu thế trước Lâm Phong lần nữa không biết phải đợi đến khi nào.

*Nguyên văn là Quá liễu giá thôn một giá điếm(过了这村没这店): qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác. Nếu chê cái thôn này mà không nán lại vậy thì (khi đi qua rồi) sẽ không có cái nhà trọ nào để mà ở lại. Ý nói trong hoàn cảnh hiện tại thì điều kiện trước mắt là tốt nhất rồi.

Sáng hôm sau mang bản kế hoạch nộp lên, Trát Tây đội tưởng điều chỉnh một vài chi tiết, dong dài nhắc nhở thêm một lúc lâu. Không gì khác ngoài việc phải giữ vững lập trường, không được xuống tay quá nặng, làm con gái nhà người ta khóc; trạm quân tư, đi nghiêm, hát quân ca, quan trọng nhất vẫn là tập trung thể nghiệm cuộc sống sinh hoạt của binh lính.

Cũng trong buổi họp hôm nay, Lâm Phong mới biết, sinh viên phụ trách đảm đương công việc huấn luyện viên rất nhiều. Ngoại trừ 20 cán bộ sinh viên ở lại trường dẫn quân huấn, phần lớn sinh viên đều bởi vì sân bãi có hạn, bị phái đến các trường đại học khác nhau, mỗi ngày đi sớm về muộn vội vàng như thông cần*.

*Thông cần – 通勤: là một thuật ngữ rất phổ biến ở Nhật Bản, dùng để chỉ quá trình chỉ từ nhà đi đến địa điểm làm việc, lặp đi lặp lại mỗi ngày, còn theo Hán ngữ thì nó dùng để chỉ hiện tượng xã hội ngày càng công nghiệp hóa. Trước thế kỷ 19, người dân chỉ có thể đi bộ đi làm, nhưng thời nay có xe ô tô, tàu địa ngầm, taxi, người dân có thể dùng những phương tiện đó để di chuyển nhanh hơn.

Nhóm ở lại trường và nhóm ra ngoài trường đều dành cho nhau ánh mắt hâm mộ xen lẫn ghen tị. Một bên cảm thấy ra ngoài thật tốt, không có gánh nặng quan lớn đè trên vai, trời xanh mây trắng tự do vô hạn. Một bên cảm thấy ở lại trường hạnh phúc biết bao, Học viện Ngoại ngữ toàn là gái xinh, thướt tha yêu kiều nhuyễn ngọc ôn hương.

Mặc kệ nói thế nào, bọn họ đều không có quyền lựa chọn. Xế chiều hôm đó những sinh viên ở lại trường được một lần nghênh đón làn gió mới.

Một nhóm nữ sinh xinh đẹp diễm lệ, cười nói ngọt ngào từ trên xe buýt bước xuống, đi thẳng đến kí túc xá, song ánh mắt lại giống như rađa, đầu tiên là quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau đó là mỗi vật thể đang di động. Nhất là những quân giáo sinh mặc quân trang đính hồng bài, mang theo vài phần e lệ, vài phần tò mò, ngang nhiên quét qua khuôn mặt thẳng xuống thân hình, âm thầm làm cái so sánh.

Nhóm 20 người Lâm Phong được ở lại trường dẫn quân huấn từ lúc biết đối phương đến, đã đứng dưới kí túc xá, thân hình thẳng thớm, ánh mắt sắc bén, đồng phục chỉnh tề, phong cảnh thuần một màu lục sắc, so với những bộ áo quần tươi sáng muôn hồng nghìn tía của đám nữ sinh càng thêm thu hút ánh nhìn.

Lâm Phong cảm thán, quả nhiên đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông. Ngày thường đám thanh niên này cho dù đội trưởng dùng chân đạp cũng không có tinh thần mạnh mẽ như vậy, hiện giờ một hai người cũng có thể khiêng ra ngoài làm hình tượng, khí phách quân nhân tiến lên.

Chu Minh Chu dẫn vài người đi lên bàn bạc với các giáo viên, thuận tiện phân đội. 107 sinh viên nữ, xếp thành năm hàng, từng hàng một điểm danh, điểm danh đến ai người đó tự giác bước ra đi đến một hàng riêng. Các sinh viên ai cũng muốn biểu hiện của mình thật xuất sắc, người thì lao đi như chạy trốn, người thì đứng nghiêm như tượng, đổi người không biết còn tưởng rằng đều là những sĩ quan cấp úy.

Lâm Phong và Tam Hải được phân đến hàng thứ hai, Cát Châu Dát Mã là hàng thứ ba. Sau khi giới thiệu ngắn gọn, những huấn luyện viên mới thăng cấp sẽ dẫn đội viên của mình tới kí túc xá. Kí túc xá phân xuống hoàn cảnh không được tốt lắm, kí túc xá trước của sinh viên Côn Lục còn tồi tàn cũ kĩ hơn nhiều, tuy rằng bây giờ đã tu sửa và sơn thêm một tầng màu xanh, nhưng vẫn không cách nào thay đổi được cấu trúc vốn có. Trong căn phòng rộng rãi, mấy chiếc giường tầng xếp san sát nhau, rộng đến mức một phòng cũng có thể ngủ được 150 người.

Những nữ sinh được nuông chiều từ bé tự nhiên không chịu được buông lời phàn nàn, thậm chí ngay cả Tam Hải cũng không đành lòng nhìn, cảm thán khoảng thời gian đó chúng ta vượt qua được quả thật là kì tích.

20 huấn luyện viên trẻ tuổi đứng ở cửa, chờ đội viên trong phòng thay quần áo, nhàm chán vô vị đương nhiên tụm lại tìm chuyện để nói. Chẳng qua vẫn phải dè chừng Chu đại đội đứng cách đó không xa, không dám nói mấy lời vượt quá đề tài, nội dung cuộc đối thoại đều xoay xung quanh việc phải làm như thế nào để nhóm đội viên quen thuộc với môi trường quân giáo, phải phân chia sân huấn luyện ra sao?

Tam Hải hỏi,“ Di động của bọn họ? Có cần phải thu không?”

Cát Châu Dát Mã liếc mắt, khinh bỉ không thèm để ý đến hắn.

Lâm Phong giải thích,“ Mày nhớ ba tháng quân huấn của bọn mình không? Quân giáo so với mấy trường đại học bình thường không giống nhau, đội trưởng không dặn dò thì thôi chúng ta khỏi làm chuyện dư thừa. “

Vương Đào cũng xán lại nói, “ Làm nhiều sai nhiều, ít làm sai ít, người xưa có câu thế này, vô vi nhi trị*. “

*Vô vi nhi trị – 为而治: Đây là câu nói được trích trong triết “ Vô vi “ của Lão Tử. Có thể hiểu “ vô vi nhị trị”  là kiểm soát lúc sự việc chưa có dấu hiện phát sinh, sau xem ra như là không có việc gì. Ví dụ nói, một người lãnh đạo, một người chủ trì, đối với bất kỳ một phương pháp nào, khi bắt đầu trước hết cần biết rõ các tai hại về sau này của nó, vấn đề xuất hiện ở đâu, trước hết tìm ra nguyên nhân của nó, khai thông vấn đề, sẽ không xuất hiện vấn đề nữa, sau đó mới có thể “为而无所不为” – vô vi nhi vô sở bất vi – không làm gì nhưng không gì là không làm.

 “ Phải tùy vào năng lực!” Tam Hải nghiêng người đá một cước.

Cát Châu Dát Mã giơ tay câu cổ Tam Hải, tiến đến bên tai, đè thấp giọng, “ Cho dù cậu tịch thu cũng không gặp người ta được đâu? Thế nào, còn muốn xem chuyện riêng tư của người ta nữa à?”

Tam Hải tức điên, khuôn mặt nóng bừng“ Mẹ nó ông mới hỏi có một câu, mấy người cảm thấy ông rất dễ bắt nạt phải không? Một hai lấy chuyện của ông mà nói!”

 “Khụ !” Tam Hải gào hơi lớn, kinh động đến Chu đại đội ho khan một tiếng, mọi người lập tức yên lặng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đứng nghiêm.

Lâm Phong bắn cho Tam Hải một ánh mắt, “ Lần sau muốn tìm đề tài cũng đừng tìm đề tài nhạy cảm như vậy, mọi người đều khó chịu. “ Âm thanh đè thấp đến không thể thấp hơn.

“ Cái này có gì mà nhạy cảm? “ Tam Hải tủi thân.

“ Mày không có việc gì tự dưng đòi đi thu điện thoại của người ta làm chi?”

 “ Tao cũng có nghĩ gì sâu xa đâu, do bọn mày có suy nghĩ không đứng đắn chứ?”

Một câu này đụng trúng tất cả mọi người đang có mặt ở đây, lập tức một đám người phóng về phía bắp chân của Tam Hải chăm sóc, im lặng không một tiếng động, che dấu đúng chỗ. Tam Hải giống như con thỏ nhỏ lẻn đến sau lưng Lâm Phong, nhíu mày.

Thật ra chờ con gái thay quần áo coi như là khảo nghiệm tính kiên nhẫn. Cho dù không cần đợi bọn họ make-up, nhưng bất cứ cái gì rơi vào tay đám con gái, đều phải xét đến nào là vải vóc, kiểu dáng,… Túm được một cái đề tài thì không thể tránh khỏi phạm vi bà tám lệch đến 180 độ.

Lúc này nơi đây, hơn phân nữa đều là sinh viên mới vào đại học, đề tài có thể bát quái cũng không nhiều, cho nên mới dễ dàng chuyển đến trên người huấn luyện viên bọn họ.

Mà đã là đám con gái nói, chúng ta lại không thể coi các em là hoa si*, phải coi đó thưởng thức, đối với cái đẹp đưa ra lời bình luận.

*Hoa si –花痴: Mê trai.

Chỉ liếc mắt một cái, huấn luyện viên đẹp trai nhất được sinh ra, còn có thể là ai? Ngoại trừ Châu Tử Lâm Phong không nghĩ ra ai khác.

Sau đó chính là Trát Tây Vượng Đôi cũng đến từ Tạng tộc và Nhật Đạt Mộc Cơ Khương tộc, hai vị đẹp trai người dân tộc thiểu số trúng cử ba vị trí đầu. Lâm Phong thế nhưng bất ngờ được xếp vào vị trí thứ năm, Tam Hải dáng người tốt, nhưng khuôn mặt quá chính trực, trong thời đại hoa mĩ nam chiếm thế thượng phong liền bị ghét bỏ, không được ai nhắc đến.

Nhưng nói đến kết quả chung cuộc, do ấn tượng đầu tiên, hai tuần quân huấn cuối cùng, Tam Hải nhị bách ngũ* đem tên tuổi mình và Lâm Phong ở trong lòng đám con gái tăng lên ào ào, chân chính trở thành nhân khí vương.

*Nhị bách ngũ – 二百五: 250, đây là một từ tiếng lóng của Trung Quốc mang nghĩa đồ ngốc.

Các đội viên thay quần áo xong, lại xếp thành hàng, các giáo quan liền dẫn đội viên đi làm quen một vòng quanh trường. Công tác giới thiệu cuối cùng rơi trên đầu  Lâm Phong, dù sao cũng gần 100 người, một người nói là đủ.

Ngày hôm sau quân huấn chính thức bắt đầu, gấp chăn mền, trạm quân tư, đánh chân đi nghiêm. Tiết trời tháng 8 nóng hầm hập, nhóm con gái đứng phơi nắng hơn nữa tiếng dưới ánh mặt trời mặt ai cũng đỏ bừng, than phiền tới tấp. Lâm Phong đành phải tìm một chỗ râm mát cho bọn họ huấn luyện, sợ nắng nóng quá độ dẫn đến kết quả không tốt.

Vì thế sau khi giải tán, ăn cơm xong, bọn Tam Hải khóa mình trong kí túc xá ôm nhau ghen tị, cảm thán quả nhiên nam nữ đãi ngộ không giống nhau. Nhớ năm đó quân huấn, bọn họ có mấy người phơi nắng ngất xỉu bị khiêng vào, ba tháng quân huấn xong cũng bị lột xuống một tầng, toàn bộ bị biến thành mĩ đen, không chỉ đám con gái, thậm chí ngay cả bọn họ nhớ lại lại ba tháng địa ngục kia còn cảm thấy toàn thân bỏng rát, tuyệt đối không nói ngoa.

Cho nên trong thời gian này, bọn họ sáng chiều dẫn quân huấn, tối về khóa cửa suy ngẫm cuộc sống, một tuần trôi qua nhanh chóng.

Tam Hải dẫn quân huấn một tuần đối với nhóm sinh viên hàng 2 đã thân thuộc hơn nhiều, một câu huấn luyện viên Biện hai câu huấn luyện viên Biện của bọn họ khiến hắn vui quên trời. Tam Hải là một tiểu nam sinh trẻ tuổi, nhưng lại là người lớn tuổi nhất trong số đội viên của mình, suy cho cùng thanh xuân thiếu niên, hạn cuối là vô tận.

Hôm đó đánh quân tư gần hai giờ, mới để cho nhóm đội viên nghỉ ngơi, thuận tiện dạy bọn họ hát quân ca “ Giấc mơ quân phục xanh “.

Ngũ âm của Tam Hải không được tốt, giai điệu bài hát này lại yêu cầu phải uyển chuyển hàm xúc, chưa hát được mấy lần, đã bị giọng nói oang oang của Cát Châu Dát Mã cắt ngang, tâm tư nhóm sinh viên nữ đều bị đối phương lôi đến tận mây xanh.

Tam Hải giận dữ, kéo Lâm Phong đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt, “ Muốn dạy cùng không?”

Khoản hát hò Lâm Phong cũng là tiểu nhị hóa*, có thể hát rõ lời đúng nhịp, nhưng những bài hát cần kỹ năng luyến láy này nọ thì chịu, chỉ có thể đi theo Tam Hải hừ hừ.

*Tiểu nhị hóa –个二: Từ dùng để chỉ những người ngu ngốc; đần độn; hồ đồ; lỗ mảng; người kém thông minh, làm việc điên rồ, thiếu suy nghĩ.

Đương nhiên, đêm trước ngày họp, mọi người đã thống nhất lựa chọn ca khúc này, ở bộ đội lăn lộn một năm nghĩ đến hiếm khi mới có dịp âm dương điều hòa, bọn họ hát giọng nam, nhóm đội viên xướng giọng nữ, tuy rằng nội dung chủ yếu là anh trai em gái, nhưng hát đối kéo thời gian, dù sao vẫn hơn.

Vì vậy anh tới em đi lặp đi lặp lại hai lần, do chất giọng của mỗi người không giống nhau, âm thanh phát ra nghe lộn xộn chẳng có hiệu quả, ngược lại càng giống tấu hài. Tam Hải có ý muốn kéo một em gái ra đơn độc hát đối, nhưng sợ nó ảnh hưởng không tốt, trong lòng đắn đo, đáng tiếc hắn lại có kỷ luật phải tuân thủ, nhưng nhóm đội viên thì không. Trương Vũ Phi dẫn đầu khuấy động không khí đòi các giáo quan hát, đội ngũ nhất thời cảm thấy ý tưởng này rất tuyệt, vỗ tay không ngừng.

Tam Hải cũng không biết mọi người hưng phấn cái gì, nhưng âm thanh hỗn loạn xen lẫn với nhau lập tức khiến cả người hắn tràn đầy sức sống, từ chối không được, quả quyết kéo thêm Lâm Phong.

Hai người ai cũng không muốn hát giọng nữ, đùn đẩy qua lại cuối cùng đành để cho nhóm đội viên quyết định. Ngoài dự đoán, Tam Hải nam nhi cao lớn thô kệch nhưng lại được lòng mọi người, bị bắt hát giọng nữ.

Tam Hải hắng mấy cái, cất giọng hát lanh lảnh, “ Từ khi còn bé tôi đã có một giấc mơ được khoác trên mình bộ quân trang màu xanh, khi đó tôi làm lính còn cha chính là đội trưởng. “

 “ Ồ ồ ồ ồ~” Tiếng ca vừa cất nhóm em gái liền hào hứng, vỗ tay không ngừng.

Lâm Phong phì cười, phát hiện tiểu tử Tam Hải này cũng quá ngây thơ, mọi người chỉ giỡn chơi, có ai quy định hát giọng nữ là phải dùng cái giọng lảnh lót đó đâu.

Lâm Phong hát xong, lại đến lượt Tam Hải, Tam Hải gào càng lớn hơn giống như được bơm máu gà*, âm thanh phát ra có chút nhõng nhẽo, hát đến đoạn sau, bản thân cũng chịu không nổi.

*Nguyên văn là ” Đả liễu kê huyết tự đích – 打了鸡血似的: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. Cho nên câu này dùng để chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy.

Những điều này chung quy cũng chỉ là chút nhạc đệm nho nhỏ trong quân huấn, trở về cuộc sống ngày thường liền quên mất. Nhưng sinh hoạt quân huấn quá nhàm chán, các cô gái thi thoảng lại pha trò trêu Biện huấn luyện viên thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất, nhưng khổ nỗi nhàm chán gặp nhàm chán, quả thật không sống nỗi….

Lâm Phong cũng nhiều lần bị Tam Hải kéo lên hát đối, diễn kịch tình ca quân lữ.

Đầu năm nay hủ nữ không đáng sợ, dù sao cũng chỉ là tiểu chúng, ai cũng lặng lẽ yy với nhau, đáng sợ nhất là đàn ông bán hủ, đó mới chính là kinh thiên địa quỷ thần khiếp*.

* Kinh thiên địa, khấp quỷ thần khiếp – 惊天地, 泣鬼神 : là một thành ngữ cận đại ý chỉ gây giật mình cả trời đất, làm cảm động cả quỷ thần.

Vì thế một ít tin tức lan truyền giữa nhóm đội viên với tốc độ chóng mặt, như hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, không cách nào khống chế được.

 

Trọng sinh chức nghiệp quân nhân – Chương 39


Chương 39 – Đấu võ mồm

Ban đêm, trăng sáng sao thưa, tiết trời giữa hè chính là lúc muỗi hung tàn nhất.

Lâm Phong vừa mới tắm rửa xong, tay cầm vở, trên người khoác đồng phục màu xanh được thiết kế riêng cho mùa hè, đi đến văn phòng sinh viên.

Lúc xuống lầu thấy đèn trong văn phòng còn sáng, Lâm Phong bước tới, quả nhiên chỉ có một mình Cát Châu Dát Mã.

Toàn bộ văn phòng sinh viên tổng cộng chỉ có sáu máy tính, còn là máy tính kiểu cũ. Lại thêm cán bộ đệ tử rất nhiều, vì vậy phần lớn mọi người đều lựa chọn dùng máy tính cá nhân xử lý công việc, chân chính sử dụng tới hai máy tính cũng chỉ có vài người.

Không có người tranh giành, vừa lúc hợp ý Cát Châu Dát Mã, ăn cơm xong lập tức trốn vào phòng, chớp mắt đã ngồi hơn 2 tiếng. Một phần kế hoạch trên cơ bản đã làm xong, y kiểm tra lại vài lần, mới chuyển qua in. Chợt nghe có tiếng bước chân, Cát Châu Dát Mã ngoái đầu, đúng như dự đoán, là Lâm Phong.

Lâm Phong đứng ở cửa, phía sau lưng là màn đêm lấp lánh ánh sao, ngọn đèn chiếu lên mặt hắn, bóng tối và ánh sáng giao thoa, đột nhiên cả người gọn gàng thanh thoát.

Lâm Phong theo thói quen cũ gặp người là cười, Cát Châu Dát Mã nghiêng đầu không tiếp tục để ý đến hắn, đè con chuột trong tay.

Bên tai vang lên tiếng bước chân nhịp nhàng cùng mùi sữa tắm mát lạnh thoang thoảng chui thẳng vào đại não. Tiếp theo là tiếng Lâm Phong kéo ghế ngồi xuống, tiếng khởi động máy tính vang lên.

Kể từ sau chuyến đi Lạp Tát trở về, quan hệ giữa hai người đã xích lại không ít. Gần nhất là sau khi y trở thành cán bộ đệ tử, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ đều phải chạy tới hỏi hắn. Cát Châu Dát Mã đoán hôm nay nhất định Lâm Phong sẽ ghé qua, quả nhiên.

Y cầm lấy bản kế hoạch mới in ra, đẩy đến trước mặt Lâm Phong, lúc này mới liếc nhìn hắn “ Xem đi. “

Lâm Phong trước tiên là mở máy tính, kết nối với máy in, mới cầm bản kế hoạch lên nhìn một lần, không lên tiếng. Đợi mình in xong, để cho Cát Châu Dát Mã xem qua, mới mở miệng, “ Cường độ huấn luyện của cậu so với tôi hình như cao hơn. “

 “ Cũng không cao hơn bao nhiêu. “ Cát Châu Dát Mã nhìn Lâm Phong, “ Mấy sinh viên ấy tới Côn Lục bọn mình chủ yếu là cảm nhận bầu không khí quân doanh, học tập kỷ cương, thuận tiện thông qua đợt huấn luyện quân sự tăng thêm tình đoàn kết, không quá khác biệt là được. “

Lâm Phong gật đầu, dạo gần đây Cát Châu Dát Mã trưởng thành lên rất nhiều, đặc biệt là sau đợt thăng chức lên làm cán bộ học viên. Trải qua nữa học kỳ trui rèn, đã có thể từ một vấn đề mà nhìn ra nhiều khía cạnh khác nhau.

 “ Cứ như vậy đi. “ Lâm Phong trả bản kế hoạch cho Cát Châu Dát Mã, “ Lần đầu tiên trở thành huấn luyện viên, trong lòng có suy nghĩ gì không?”

 “ Còn nghĩ thế nào nữa? “ Cát Châu Dát Mã không hiểu, thấy Lâm Phong bày ra vẻ mặt cậu biết tôi biết, bỗng nhiên tỉnh ngộ, “ Ý cậu là khoa ngoại ngữ toàn là con gái í hả? “

Lâm Phong gật đầu,“ Sao, có suy nghĩ đó không?”

 “ Nói không nghĩ thì là giả, nhưng nhà trường không phải đang gài bẫy đó chứ? Nhiều trường vậy không chọn cứ phải chọn trường ngoại ngữ toàn là con gái. Đã thế còn bắt chúng ta không được xin số điện thoại, haiz, tôi có thể làm gì đây? Mà cứ cho là có chút gì đi, nhưng bọn mình bị nhốt trong trường, một tháng ra ngoài chưa tới một lần, nói mấy chuyện tình cảm này cần thiết sao?”

Lâm Phong bật cười,“ Ồ, cũng suy nghĩ kỹ càng rồi đấy, tôi thật sự phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa. “

Cát Châu Dát Mã hếch mày, cười lớn,“ Tôi muốn nói chuyện yêu đương còn sợ thiếu đối tượng chắc? Chẳng qua là anh đây không muốn thôi. “

Lâm Phong khoát tay,“ Vâng, tình thánh đại ca! Mà lần này trở về mẹ cậu có tìm bạn gái cho cậu nữa không?”

Cát Châu Dát Mã dựng ngón cái.

Lâm Phong kinh ngạc,“Hai tháng xem mắt một người á? “

 “ Chắc là mẹ tôi nói đùa. “ Cát Châu Dát Mã cười khổ, “ Con gái phó chủ tịch huyện chỗ tôi, nói học vấn có học vấn, nói dáng người có dáng người, nói gia thế có gia thế, chính là đối tượng tốt nhất. Khi người mai mối tới, mẹ tôi mừng đến sắp xỉu. “

“ Người mai mối?” Lâm Phong dở khóc dở cười, “ Không phải là muốn hỏi cưới cậu đó chứ?”

Cát Châu Dát Mã bất đắc dĩ gật đầu,“ Cho nên hai tháng nghỉ hè sắp tới phải cố gắng để cho mọi chuyện thuận lợi, mẹ tôi cao hứng, cũng không tìm đối tượng cho tôi nữa. “

Lâm Phong cũng không biết phải nói cái gì, chuyện này nếu đổi thành là hắn, hắn một trăm lần không muốn, nhưng tập tục của người Tạng lại không giống với bọn họ, nam gả đến nhà nữ, hoặc vài nữ gả cho một nam, ở Tạng tộc đều được cho phép. Quốc gia yêu cầu kế hoạch hóa gia đình “ sinh con ít trồng cây nhiều”, chính sách đến Tạng tộc lại biến thành “ sinh nhiều con đồng nghĩa với việc trẻ em được đến trường nhiều” . Mỗi một gia đình có con nhỏ đi học được giúp đỡ 2000 đồng, xa không nói, nhưng mượn Côn Lục thôi, ngày đó Lâm Phong là người Hán thi vào đây phải cần bảng điểm, nhưng nếu là người Tạng hoặc dân tộc thiểu số sẽ được giảm một nữa điểm. Trong gia đình có người thân là dân tộc thiểu số, có bao người gần đến kỳ thi đại học liền đổi dân tộc? Con đường thi vào đại học, chia ra có thể nghẹn chết một hảo hán.

Cát Châu Dát Mã sắp xếp tài liệu xong, quay đầu chợt thấy Lâm Phong đang ngẩn người, y nhấc chân đá một cú vào đùi Lâm Phong, “ Ê, đừng nghĩ nữa, không phải vẫn đang băng khoăn chuyện đàn ông xuất giá đó chứ. Chuyện này có thể thành hay không thành còn khó nói, mà cho dù tương lai thật sự có dự định kết hôn, tôi cũng chỉ trả lễ sẽ không xuất giá. “

Lâm Phong nắm tay khụ một tiếng, cười cười,“ Từ từ hẵng tính, còn nhớ chuyện tôi nói lúc trước chứ? “

Cát Châu Dát Mã suy nghĩ, “ Chuyện gì?”

Lâm Phong xua tay, đứng lên “ Không có gì, tự cậu nghĩ đi, tôi lười nói xen vào, đến lúc đó lỡ thất bại, cậu lại bảo tôi nhiều chuyện. “

“ Ý cậu là chuyện kết hôn muộn? “ Cát Châu Dát Mã nghĩ, y với Lâm Phong rất ít khi thảo luận chuyện kết hôn, dù sao ở trong phạm vi xung quanh Lâm Phong toàn là người Hán, có thói quen kết hôn sinh đẻ muộn.  Nếu y đem chuyện này ra nói, sẽ đổi về toàn ánh mắt ngạc nhiên như đang nhìn quái vật, cho nên có thể cùng Lâm Phong nói tới chuyện này chỉ có lần ở Lạp Tát. Huống hồ, y muốn quên cũng không quên được, đó là lần duy nhất Lâm Phong lộ ra chút yếu ớt của bản thân, nó tương phản mãnh liệt làm trí nhớ của y khắc sâu, bây giờ y cũng có thể hồi tưởng lại đối thoại lúc đó.

Lâm Phong gật đầu, nhưng thật ra hơi ngạc nhiên Cát Châu Dát Mã vậy mà vẫn còn nhớ, “ Chẳng qua đó đều đứng ở lập trưởng của tôi thôi, cụ thể quyết định như thế nào vẫn là do cậu. “

Cát Châu Dát Mã ừ một tiếng,“ Tôi vẫn nhớ khi đó mình bảo muốn tìm một cô gái ngoại tộc. “ Thấy Lâm Phong tiếp tục gật đầu, y mở miệng, “ Hiện tại cũng có suy nghĩ đó, chẳng qua phải đáng yêu một xíu, được mẹ tôi thích, tôi sẽ thử xem. “

Lâm Phong cười cười, cảm thấy này đề tài rất nhàm chán, ngày thường cùng Châu Tử nói chuyện phiếm, tiểu từ này đều bày ra bộ dáng thanh niên sáng sủa, đột nhiên biểu hiện sâu sắc hắn có hơi không quen. Hơn nữa hắn cũng không biết phải nói cái gì, vì thế vỗ vỗ vai y, “ Lần này quân huấn bản thân phải cẩn thận, đừng để mấy em gái đó lừa, đến khi đó đầu óc không tỉnh táo không ai cứu được cậu.  “

Cát Châu Dát Mã nhướn mày, “ Cậu đang nói Tam Hải hả?”

 “Nói cậu đó, Tam Hải không giống cậu. “

 “ Không giống thế nào?”

 “Tam Hải cầm được thì cũng buông được, xem như gặp được người hợp mắt cũng chỉ nói chuyện yêu đương, khoảng cách đến kết hôn còn xa lắm. Nhưng còn cậu, mở miệng ngậm miệng đều là kết hôn, động cơ quá rõ. “

 “ Điều này chứng tỏ tôi đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc. “

 “Cho nên không tốt, dễ dàng bị tình cảm làm tổn thương. “

 “ Tổn thương? “ Cát Châu Dát Mã nở nụ cười, hỏi lại, “ Vậy còn cậu? “

 “ Tôi? “ Lâm Phong nhếch mày, chỉ vào mũi mình nói, “ Trước ba mươi lăm tuổi tôi sẽ không nghĩ đến chuyện này. “

 “35 ? ?” Cát Châu Dát Mã líu lưỡi,“ Cậu không bị nghẹn chết à?”

 “ Anh đây trời sinh cấm dục, cậu hâm mộ không. “ Lâm Phong cười hắc hắc, phát hiện tiểu tử này vẫn rất ngây thơ, cho dù không dùng được hai tay, nói chuyện yêu đương thôi cũng được mà?

Cát Châu Dát Mã liếc mắt khinh thường,“ Không phải là cậu không phát dục được chứ?”

Phàm là đàn ông, đối với chuyện này đều cực để ý. Lâm Phong lập tức xù lông*, “ Không chơi công kích thân thể, muốn không tôi cho cậu xem? “ Nói xong liền cởi thắt lưng.

*Nguyên văn là “ Tạc mao “: ý chỉ người thường nổi khùng, giãy nãy lên nếu như bị chọc vào.

Cát Châu Dát Mã trừng mắt,“ Mẹ nó, ai thèm nhìn thứ đồ chơi kia của cậu, lão tử sợ đau mắt hột, dù sao đến lúc đó người khổ là vợ cậu, tôi quản làm cái rắm chi. “

Lâm Phong nhếch khóe miệng, nở nụ cười, kéo khóa quần. Việc này có thể chứng minh như thế nào? Cho dù có ở truồng cũng không giải quyết được vấn đề? Đến lúc đó còn phải tìm một cô gái biểu diễn trực tiếp cho y xem?

Cát Châu Dát Mã vẫn chưa thôi, tiếp tục khích tướng “ Đến lúc đó đừng vạ lây đến con gái Tạng tộc chúng tôi, không đúng, con gái nhà ai cũng không được vạ lây. Cấm dục? Cậu cứ sống cô độc hết quãng đời còn lại đi. “

 “ Mẹ nó !” Lâm Phong mắng, hóa bi phẫn thành sức mạnh, nhấc chân đá một cước vào bụng Cát Châu Dát Mã.

Cát Châu Dát Mã nghiêng người tránh thoát, giơ tay ôm đùi Lâm Phong ép về phía trước, ngửi được mùi sữa tắm nhàn nhạt từ trên người đối phương, cười khoe răng nanh, “ Đừng nói nhiều, động thủ thì động thủ đi gia không có sợ. “

 “ Lắm chuyện.” Lâm Phong cười nói, một tay chống trên mặt bàn, hơi vặn eo, mặc khác dùng một chân đá lên đầu đối phương.

Cát Châu Dát Mã nhanh nhẹn buông tay, lui về sau một bước.

Lâm Phong nhẹ nhàng rơi xuống đất, cười khanh khách vỗ tay, “ Còn kém xa lắm. “

 “Phải không ?” Cát Châu Dát Mã cười cười, vặn cổ, sải một bước dài giơ nắm đấm thẳng mặt Lâm Phong. Lâm Phong nghiêng người muốn tránh, lại bị chiếc ghế dưới chân làm vướng, chậm nữa giây, một quyền của Cát Châu Dát Mã đã rơi lên ngực.

Lâm Phong lập tức ôm ngực ho khan.

Cát Châu Dát Mã cười đắc ý, giẫm lên ghế đặt mông ngồi trên bàn. Kết quả đụng phải bàn phím, khiến cho tài liệu từng trang từng trang xuất hiện.

Lâm Phong ho xong, tức giận trừng y, “ Được thôi, trên lớp huấn luyện cách đấu gặp. “

 “Lại là chiêu này.” Cát Châu Dát Mã cúi người nhìn Lâm Phong, “ Không phải cậu không dám đánh với tôi một trận đó chứ?”

 “ Không dám.” Lâm Phong xoa ngực, mặc dày lắc đầu,“ Cho dù đánh thật, đối tượng cũng là cậu, nhưng bị ghi tội xử phạt hai nơi, phó đội cũng không có ngoại lệ. “

“ Hầy, cậu ôm cái chức đội phó vất vả như vậy, không tính nghỉ ngơi hả?”

 “Vậy cậu có muốn làm không?”

“ Không, chỉ muốn xem thử thôi. “

 “ Tôi mỗi ngày làm gì đâu phải cậu không biết, có gì cần phải thử nữa hả. “

“ Con người ấy sống không có mục tiêu không được, giống như không muốn làm tướng quân không phải binh lính tốt đó, không phải à? ”

“ Không phải! “ Lâm Phong khịt mũi.

 “ Phải hay không phải trong lòng cậu tự biết.”

Cơn đau từ ngực đã tốt hơn nhiều, Lâm Phong đứng dậy, khoát tay, “ Chưa thấy qua cậu như vậy, đem bản thân biến thành cung tên nhắm thẳng tôi mà đâm, mẹ nó tôi không chạy nhanh một chút, còn chờ cậu tới đâm à. “

 “  Còn hơn đem mình trở thành bia ngắm? Sướng cho cậu. “ Cát Châu Dát Mã khoa trương xì một tiếng, “ Cậu là đá kê chân của tôi, quay đầu lại sẽ giẫm lên người cậu. “

 “Lão tử chính là Châu Mã “ Lãng Mã Phong”*, có bản lĩnh cậu cứ leo lên đi!

*Có nghĩa là Thánh Mẫu Phong –聖母峰, đỉnh núi của Thánh mẫu. Trong tiếng Tạng đỉnh Everest được gọi Chomolangma (ཇོ་མོ་ཀླུངས་མ་ jo mo klungs ma, nghĩa là “Thánh mẫu của vũ trụ” ), phiên âm tiếng Trung đẩy đủ là Châu Mục Lãng Mã Phong. Xem thêm về đỉnh Everest tại đây.

 “ Châu Phong [ Đỉnh Everest] đã được người ta chinh phục bao năm rồi, cậu còn lấy này nói chuyện, nhàm chán. “

 “Châu Phong* ?” Lâm Phong sửng sốt, cùng sửng sốt còn có Cát Châu Dát Mã đối diện, hắn đột nhiên nở nụ cười, “ Châu Mục Lãng Mã Phong, mẹ nó, tên này cũng thật con mẹ nó có lực. “

*À cái này giải thích chút, Châu Phong là tên viết tắt của “ đỉnh Everest” phiên âm theo tiếng Trung( Châu Mục Lãng Mã = Everest; Phong = đỉnh núi ), và nó cũng là tên của 2 bạn ghép lại Cát Châu Dát Mã + Lâm Phong đó =))))) Nên Lâm Phong ngạc nhiên vì 2 bạn có duyên vch =))

Cát Châu Dát Mã chống chế, “ Châu Mục Lãng Mã mới là tên, “ phong” chỉ là phó từ biết không hả? Đừng cố dát vàng lên mặt mình nữa. “

 “ Ừ, tôi hiểu ý tứ của cậu, không phải cậu là Châu Mã sao? Nhưng nếu đổi nơi khác, ai biết Châu Mã là cái quái gì, không có chữ “ phong “ này làm phó từ có thể chứng minh sự hùng tráng nguy nga sao? Himalaya là ngọn núi cao nhất thế giới, thiếu chữ “ phong “ này cậu thấy thiếu bao nhiêu khí thế. “

“ Núi nhiều vô số kể, một cái tên Châu Mục Lãng Mã, không thể so sánh được gì. “ Cát Châu Dát Mã nhướn mày, cười đến cực kì gợi đòn.